Một lượng lớn binh sĩ lập tức vọt vào bên trong bắt người.
“Từ từ đã!”
Hoà thượng Đức Viễn không ngốc. Đối phương bất ngờ ụp một tội danh lên đầu Thiếu Lâm Tự, đòi đưa tất cả tăng nhân đi, đi rồi sẽ rất có thể sẽ không trở về được nữa.
“Phương trượng Đức Viễn, ông muốn chống lại lệnh bắt hay sao?”
Vương Sơn lạnh lùng cười nói: “Bổn tướng cảnh cáo ông, nếu các người cả gan chống đối lệnh bắt, bổn tướng có quyền xử quyết các người tại trận!”
Hoà thượng Đức Viễn chau mày: “Vương tướng quân, ông có thể cho lão nạp gọi điện hay không?”
“Không được!”
Vương Sơn tỏ thái độ kiên quyết.
Những lời hoà thượng Đức Viễn nói ra rõ ràng đang nhắc nhở đối phương là ông cũng có quan hệ với người của triều đình, mong ông ta hãy tạo điều kiện cho mình.
Song, Vương Sơn không thèm nghĩ ngợi mà thẳng thừng cự tuyệt. Vì vậy, hoà thượng Đức Viễn càng tin chắc rằng nếu người trong chùa bị Vương Sơn bắt đi thì trăm phần trăm lành ít dữ nhiều!
“Đưa đi!”
Vương Sơn vung tay lên, quân lính lập tức xông vào trong chùa.
“Sư thúc của tôi là Lý Trạch Vũ, bản thân Vương tướng quân hãy suy nghĩ cho kĩ!”
Hoà thượng Đức Viễn nhíu chặt mày, không thể làm gì, nếu chống lại lệnh bắt, người ta chắc chắn sẽ nổ súng bắn chết họ.
Nghe thấy ba chữ Lý Trạch Vũ, khuôn mặt Vương Sơn thoáng hiện lên vẻ lo lắng, nhưng nó biến mất rất nhanh.
“Bổn tướng chỉ phụng mệnh làm việc mà thôi, sư thúc của ông có là lão thái gia nhà họ Lý cũng vô dụng!”
Vương Sơn sẵng giọng đáp trả.
Hơn nữa giờ sau, ba nghìn đệ tử lớn nhỏ của Thiếu Lâm Tự đều đã bị khống chế, cuối cùng bị chở đi bằng sáu mươi, bảy mươi chiếc xe tải quân sự.
Đồng thời, ở Đạo Môn.
Gần hai nghìn đệ tử cũng lục tục bị áp giải lên xe tải quân sự.
Trước lúc lên xe, đạo sĩ Thanh Phong định lén gọi điện đi nhưng lại bị tướng lĩnh chỉ huy phát hiện, ông không chỉ bị cướp mất điện thoại mà còn ăn thêm một cú vả miệng.
“Cha!”
Thấy cha chịu nhục, Trương Bách Khâm lập tức đấm một cú lên mặt gã tướng lĩnh kia, nhưng chưa kịp chạm tới đối phương đã bị bốn, năm tên lính đè nghiến xuống đất.
“Bịch bịch bịch!”
Bọn lính tay đấm chân đá Trương Bách Khâm một cách không thương tiếc.
Đạo sĩ Thanh Phong vội vàng cầu xin: “Lưu tướng quân, con nhỏ dại dội, xin ngài đừng chấp nhặt nó làm gì!”
“Hừ!”
Lưu tướng quân hoàn toàn chẳng thèm quan tâm.
Lúc bị bắt lên xe, Trương Bách Khâm đã gần như hấp hối, miệng vẫn lầm bầm: “Sư thúc tổ của tao… Là Lý Trạch Vũ… Chúng mày chờ chết đi!”
Cùng một thời điểm, Tiêu Dao Cung.
Ngọc Phượng Hoàng không ở trong Cung, Bạch Tố Y nắm toàn quyền quản lý tông môn.
Cô nàng là người thông minh, chẳng mấy chốc đã nhận ra đám binh lính kia đang cố ý nhắm vào Tiêu Dao Cung. Vì để sư tỷ sư muội không bị đả thương, cô hạ lệnh cho mọi người bó tay chịu trói, không được phản kháng.
“Bạch Thánh nữ đúng là người thức thời!”
Nữ tướng quân cầm đầu buông lời châm chọc.
Bạch Tố Y nhíu mày đáp: “Tiêu tướng quân, cô cũng biết Lý Trạch Vũ của nhà họ Lý ở Hoàng Thành là sư thúc tổ của Tiêu Dao Cung tôi nhỉ?”
Nữ tướng quân bật cười khinh thường, nói: “Đương nhiên là biết.”