“Được.” Lý Trạch Vũ nhún vai nói: “Cho dù ông nói đúng, nhưng tôi ngắm qua vô số mỹ nữ, thủ đoạn dùng sắc đẹp để dụ dỗ ông vẫn nên đừng xài.”
“Nam nhi cả đời chỉ vì tiền tài, quyền lực, phụ nữ.”
“Tôi biết thân phận của thằng nhóc cậu, những thứ này với cậu mà nói có lẽ cũng không thiếu, nhưng mà… có một thứ cậu chắc chắn sẽ cảm thấy hứng thú.” Hách Liên Vô Tình lộ ra vẻ mặt tự tin.
Lý Trạch Vũ không khỏi tò mò hỏi: “Cái gì?”
“Trường sinh bất lão!” Trong miệng Hách Liên Vô Tình phun ra bốn chữ.
“Ngừng lại!”
Lý Trạch Vũ xém chút đã muốn dựng thẳng ngón giữa lên.
Hách Liên Vô Tình nghiêm mặt: “Cậu không tin bản tọa?”
“Ha ha ha…” Lý Trạch Vũ cười không nói.
Trường sinh bất lão chỉ tồn tại trong thần thoại, trước mặt khoa học là chuyện cười.
Ai tin người đó là kẻ ngốc.
“Cảnh nội Quy Khư có một núi Phượng Hoàng, truyện kể rằng đạo nhân Quân Phong ngàn năm trước chính là tìm được thiên tài địa bảo luyện chế thuốc trường sinh.”
“Đáng tiếc Doanh Vương còn chưa thể đợi được thuốc trường sinh đã buông tay rời khỏi nhân gian, đạo nhân Quân Phòng cuối cùng lại mang thuốc trường sinh về núi Phượng Hoàng.”
“Chắc là ông ta cảm thấy hổ thẹn với sự nhờ vả của Doanh Vương, bản thân chẳng những không hưởng dụng thuốc trường sinh mà còn kết thúc bản thân ở núi Phượng Hoàng, thuốc trường sinh cứ như vậy lưu lại núi Phượng Hoàng…” Hách Liên Vô Tình nói vô cùng nghiêm túc, vẻ mặt ngóng trông.
Nhưng mà Lý Trạch Vũ lại ngoáy lỗ tai, giống như không nghe.
Hách Liên Vô Tình trầm giọng nói: “Chỉ cần cậu giao Ngự Long thần công cho bản tọa, bản tọa sẽ nói cho cậu biết cách vào Quy Khư, như thế nào?”
Lý Trạch Vũ liếc nhìn rồi tức giận nói: “Bản thân ông cũng biết đó là một truyền thuyết, ông cảm thấy tôi sẽ tin?”
“Truyền thuyết cũng là thật nhé, cậu có thể đi thử, lỡ như thật sự để cậu tìm được thì sao?” Hách Liên Vô Tình tiếp tục thuyết phục.
Lý Trạch Vũ khinh bỉ nói: “Là bản thân ông ngốc hay là ông xem tôi là đồ ngốc? Nếu núi Phượng Hoàng quả thật có thuốc trường sinh, còn có thể đến phiên tôi đi tìm?”
“Ha ha…”
“Vị trí cụ thể của núi Phượng Hoàng vốn không có ai biết, mà tôi cũng nhìn thấy trên sách cổ nhà họ Hách Liên trong lúc vô tình thôi.”
Hách Liên Vô Tình cười tươi một cách ẩn ý, tiếp tục khuyên: “Cậu giao Ngự Long thần công cho tôi, tôi sẽ nói hết cho cậu, thế nào?”
“Không hứng thú.” Lý Trạch Vũ từ chối.
Thật sự như hắn nghĩ, thứ hoang đường như thế ai tin người đó là kẻ ngốc
Mắt thấy tên này khó chơi, sự nhẫn nại của Hách Liên Vô Tình đã tới cực hạn: “Cậu đừng ép bản tọa.”
“Ép ông thì sao, ông có thể làm gì được tôi?” Lý Trạch Vũ không sợ hãi.
“Cậu…” Khí thế dồi dào trên người Hách Liên Vô Tình tỏa ra, nhiệt độ trong lều vải bỗng nhiên giảm xuống.
“Nếu như ông còn dám ra tay, ông đây sẽ đánh ông thành đầu heo, đến lúc đó cũng đừng trách tôi để ông mất mặt trước mặt thuộc hạ của mình.” Lý Trạch Vũ nhẹ như mây gió dùng đũa gắp thức ăn, giống như chắc chắn đối phương không dám ra tay.
Quả nhiên…
Khí thế trên người Hách Liên Vô Tình dần dần tan đi, nhưng lão ta vẫn đen mặt nói: “Lẽ nào cậu không sợ tôi sai người bắt tay nhau đánh hội đồng cậu à?”
“Ông có thể thử xem.” Lý Trạch Vũ khinh thường nói: “Dù sao tôi có thể chạy, cho dù không chạy thoát, trước khi chết tôi cũng muốn kéo ông làm đệm lưng, dù sao tôi không có thù muốn báo, chết thì chết thôi.”
Lời này giống như uy hiếp ngược lại đối phương, mà Hách Liên Vô Tình quả thật đã bị bắt chẹt.
Lão ta còn huyết hải thâm cừu gánh trên người, không dám chết.
“Ông thật sự muốn Ngự Long thần công?” Bỗng nhiên Lý Trạch Vũ hỏi một câu.