Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! - Lý Trạch Vũ (Truyện Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi hai người vừa rời khỏi nhà kề, một bóng đen biến mất trong đêm tối, không thấy tăm hơi đâu nữa.

Không chỉ có Tư Mã Tam Nương và Nam Cung Thạc không phát hiện, ngay cả Hướng Dương Thiên bên trong thư phòng cũng chẳng hay biết gì.

Người có thể tránh khỏi tai mắt của ba cao thủ hàng đầu không phải Lý đại đương gia thì còn có thể là ai nữa?

Ở một nơi khác.

Nam Cung Thạc che ô rời khỏi nhà họ Ninh, lập tức lấy điện thoại gọi cho Lý Trạch Vũ.

“Alo.”

“Giáo chủ!”

Nam Cung Thạc kích động nói: “Tôi có chuyện quan trọng cần báo cáo với cậu, cậu đang ở đâu?”

“Hiện tại bổn giáo chủ không rảnh, mấy ngày nữa chúng ta gặp ở Bát Quế rồi ông hẵng báo cáo sau.”

Lúc này, Lý Trạch Vũ đang lên xe Hongqi L5.

Cẩu Phú Quý đạp ga, nghênh ngang lái xe đi.

“Thiếu gia, bây giờ chúng ta đi đâu?”

Vật Tương Vong hỏi.

“Tiêu Dao Cung!”

Lý Trạch Vũ vừa cởi chiếc áo khoác ướt đẫm vừa lấy thuốc lá thơm ra ngậm vào miệng.

Vừa nãy, sau khi biết Hướng Dương Thiên đã biến thành “Ninh Vũ Cường”, hắn thực sự rất muốn lộ diện để đấu mấy chiêu với tên giáo chủ thực sự của Vu giáo này, xem thử có bắt được đối phương hay không.

Cuối cùng hắn vẫn từ bỏ ý định này.

Dù sao nơi đó cũng là nhà họ Ninh, Hướng Dương Thiên ra lệnh một tiếng là cả đám người sẽ đến, vả lại bên cạnh còn có thêm một cao thủ là Tư Mã Tam Nương, khả năng tên ba phải Nam Cung Thạc ra tay giúp hắn là rất mong manh.

Để nhổ sạch tận gốc Vu giáo mà không xảy ra chút sai sót nào, hắn quyết định tạm thời không đánh rán động cỏ.

Lý Trạch Vũ lấy điện thoại ra, gọi tới phủ Long Chủ.

“Alo.”

“Tôi là Lý Trạch Vũ, để ông Tô nghe máy ngay đi.”

Cảnh vệ ở đầu dây bên kia khẽ nhíu mày.

“Mau lên đi, tôi có chuyện khẩn cấp cần báo với ông Tô, nếu chậm trễ thì anh cẩn thận cái đầu đi!”

Nghe lời trách móc, cảnh vệ mới rảo bước đi mời Tô Cẩn Hoa.

Một lát sau.

Tô Cẩn Hoa mặc đồ ngủ cầm điện thoại lên: “Tiểu tử, cậu có biết bây giờ là mấy giờ không?”

“Chú ý đến nhà họ Ninh, Ninh Vũ Cường có lẽ đã chết rồi, Ninh Vũ Cường hiện tại là kẻ giả mạo!”

“Giả mạo?”

Con ngươi của Tô Cẩn Hoa chợt co lại.

Ninh Vũ Cường sang năm sẽ lui về tuyến hai, nhưng trước mắt ông ta chưa lui, vẫn đang nắm quân Thần Sách trong tay.

Ngộ nhỡ…

Sau khi cúp máy, mí mắt Tô Cẩn Hoa bỗng giật lên, ông vội vàng ra lệnh: “Báo cho lão Ninh và lão Lục, bảo họ lập tức đến phủ Tổng Quân để họp khẩn cấp.”

“Rõ!”

Cảnh vệ lập tức làm y lệnh.

Tô Cẩn Hoa không còn buồn ngủ nữa, ông nghĩ ngợi một lát rồi chủ động gọi cho Lý Trạch Vũ.

“Tiểu tử, sao cậu lại biết Ninh Vũ Cường bị kẻ khác giả mạo?”

“Ông đừng hỏi nhiều làm gì.”

“Có phải người của Vu giáo hay không?”


Tô Cẩn Hoa lập tức nghi ngờ đến Vu giáo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK