“Dưới chân núi xanh trùng điệp hoa đang nở rộ…”
Anne tiện tay lấy điện thoại khỏi túi áo của Lý Trạch Vũ, sau đó bấm nhận cuộc gọi và mở loa ngoài.
“Trạch Vũ!”
Giọng của Tô Cẩn Hoa vang lên.
Lý Trạch Vũ không thèm quay đầu, hỏi ngay: “Lão Tô, ông có chuyện gì mà tìm tôi vào giờ này?”
Tô Cẩn Hoa hỏi: “Cậu đang trên đường tới Thánh Đình à?”
“Đúng, tầm một giờ nữa là tới nơi.”
Lý Trạch Vũ chẳng thèm giấu giếm.
“Lão Long sẽ ập tức dẫn theo ba trăm người của Long Tổ tới Thánh Đình, kôảng mười giờ nữa có thể tới nơi!”
“Bọn họ tới làm gì?”
“Giúp cậu một tay!”
Tô Cẩn Hoa ngang tàng nói: “Dân dũng thì nước mới giàu. Chẳng phải chỉ là nước Mỹ thôi sao, muốn gì thì cứ mạnh tay mà làm, Tổ quốc là hậu thuẫn vững chắc nhất của cậu!”
Nghe vậy, Lý Trạch Vũ bỗng run lên bần bật.
Trong trí nhớ của hắn, nhiều năm qua nước Hạ chưa từng tỏ thái độ cứng rắn thế này!
“Nhưng cậu cũng phải nhớ kĩ rằng…”
Sau một thoáng trần ngâm, hTô Cẩn Hoa bổ sung: “Bất luận là trong hoàn cảnh này, cậu phải đặt sự an toàn của mình lên hàng đầu!”
Cho dù là qua điện thoại, Lý Trạch Vũ cũng nhận ra sự quan tâm từ tận đáy lòng mà đối phương dành cho mình, hắn không khỏi cảm động.
“Không cần lo cho tôi.”
Tròng mắt Lý Trạch Vũ hơi đỏ lên: “Người có năng lực giết tôi vẫn chưa ra đời đâu. Bảo lão Long đừng đến đây nữa, tôi có thể xử lý mọi việc.”
“Như vậy sao được…”
“Cứ quyết định vậy đi!”
Tô Cẩn Hoa định nói thêm điều gì đó nhưng lại bị Lý Trạch Vũ kiên quyết ngắt lời: “Chờ bọn họ tới thì gái trinh cũng thành đàn bà rồi, cho họ đến làm gì, tôi đảm bảo sẽ đưa Chử Vệ Hoa trở về.”
Nói xong, hắn để Anne cúp điện thoại, không cho Tô Cẩn Hoa cơ hội tiếp tục nói nữa.
Mười mấy phút sau.
Khi trực thăng sắp sửa tiến vào không phận Nhật Bản, hai chiếc máy bay chiến đấu lập tức áp sát nó từ đằng sau.
“Bạn đã đi vào không phận Nhật Bản, xin hãy rời khỏi đây ngay lập tức!”
Nghe thấy tiếng “đuổi khách”, Anne từ tốn lấy điện thoại ra gọi cho một người.
Hai phút sau, máy bay chiến đấu đang từng bước áp sát bỗng tự giác rời đi.
“Cô vừa gọi cho ai thế?”
Lý Trạch Vũ tò mò hỏi.
Anne cười hì hì, đáp: “Anh tôi!”
“Sao tôi không biết cô có anh nhỉ?” Đầu óc Lý Trạch Vũ trở nên mù mịt, hỏi: “Còn nữa, anh của cô là ông lớn nào vậy?”
Anne cười cười: “Chuyện anh không biết còn nhiều lắm, ví dụ như… Tôi lớn bằng này mà vẫn chưa từng có bạn trai!”
Ặc…
Gương mặt Lý Trạch Vũ co giật mấy cái, lảng sang việc khác: “Cô còn chưa nói anh cô là ai đấy.”
Anne hời hợt đáp: “Quốc vương Nhật Bản là anh trai tôi.”
Lý Trạch Vũ nhất thời sửng sốt ra mặt, vô cùng kinh ngạc.
“Hóa ra Nicholas lại là anh của cô…