Cảnh nội núi Côn Luân có một nơi tên là Quy Khư.
Trong thời kỳ Ngũ Đại Thập Quốc, một đám võ giả vì tránh né chiến tranh loạn lạc mà trốn đến đó, tiếp diễn tới bây giờ, được người thế tục gọi là gia tộc ẩn thế.
Qua nhiều năm như vậy, Quy Khư từ hình thành một khoảng trời, ngăn cách với đời.
Người ở đó không ra, người bên ngoài cũng đừng hòng đi vào.
Từ trong miệng Hách Liên Vô Tình biết được, người cảnh nội Quy Khư trên cơ bản một lòng hướng võ, cho nên tông sư ở đó nhiều như chó, Võ Thánh có ở khắp nơi, cường giả cảnh giới Thiên Nhân cũng thường xuyên có thể gặp được những đồ vật quý hiếm của thế tục giới.
Mà trong mấy gia tộc lớn khá cổ xưa thậm chí còn tồn tại cường giả cảnh giới Tiên Thiên trên cả cảnh giới Thiên Nhân.
Cảnh giới Thiên Thiên?
Lý Trạch Vũ không hiểu nhiều về cảnh giới võ giả lắm, cho đến ngay cả bản thân mình là cảnh giới gì cũng không biết.
Chỉ là cường giả thực lực cảnh giới Thiên Nhân không tạo thành uy hiếp cho hắn được, chắc hẳn hắn cũng là cảnh giới Tiên Thiên.
Có điều… thần công Ngự Long thần công của hắn đã có dấu hiệu đột phá viên mãn, đến lúc đó thực lực của hắn chắc chắn sẽ đột phá lần nữa.
“Người gia tộc ẩn thế không phải không đi ra à? Vì sao ông lại xuất hiện trong thế tục giới.” Lý Trạch Vũ không hiểu hỏi.
“Báo thù!” Trong miệng Hách Liên Vô Tình lạnh lùng phun ra hai chữ.
Lý Trạch Vũ nhíu mày: “Tuyệt đối đừng nói cho ta biết ông trốn từ Quy Khư ra.”
“Ừm.” Hách Liên Vô Tình cũng không giấu giếm.
Lý Trạch Vũ rót cho lão ta chén rượu, biết đối phương chắc chắn còn muốn nói thêm, thế nên hắn kính cẩn lắng nghe.
“Cảnh nội Quy Khư có bốn thế gia võ đạo đỉnh cấp lớn, nhà Hách Liên tôi là một trong số đó.”
Tư Mã, Đệ Ngũ, Hách Liên và Thượng Quan chính là trần nhà của gia tộc ẩn thế cảnh nội Quy Khư, giống như sáu nhà giàu hàng đầu lớn của Hoàng Thành.
Tên thật của Hách Liên Vô Tình là Hách Liên Thạc, là con trai trưởng của nhà họ Hách Liên.
Hơn trăm năm trước.
Thành viên nhánh bên của nhà họ Hách Liên đã âm thầm cấu kết với nhà họ Thượng Quan để khống chế nhà họ Hách Liên, cha mẹ, vợ con và người trong tộc của lão ta đều bị sát hại.
Hách Liên Thạc may mắn tránh được một kiếp đi tới thế tục giới.
Tình thân, tình yêu đều mất hết, chỉ còn lại báo thù, cho nên lão ta đã đổi tên thành Hách Liên Vô Tình để luôn luôn nhắc nhở huyết hải thâm cừu đang mang trên người.
Cũng bởi vì có sự thù hận này chống đỡ, cho nên dù bị giam giữ trong địa cung tối tăm không có ánh mặt trời mấy chục năm, lão ta cũng không nổi điên, càng không cam chịu.
Mà lão ta lung lạc thế lực ở thế tục giới chính là để lại tiến vào Quy Khư vào một ngày nào đó.
Báo thù!
Nghe xong những lời này, Lý Trạch Vũ cảm thấy rất hoang đường, dù sao loại kịch bản này thường xuyên có thể xem trên ti vi.
Nhưng hắn có thể chắc chắn Hách Liên Vô Tình không nói sai.
“Hình như bản tọa nói lệch rồi.” Hai mắt Hách Liên Vô Tình hơi đỏ, sau khi uống chén rượu, vẻ mặt lập tức lại trở nên lạnh lùng kiêu ngạo.
“Nhiều dược liệu quý đã sớm biến mất khỏi thế tục từ lâu, chẳng hạn như hà thủ ô ngàn năm, Huyết Linh Chi đều có thể tìm được trong cảnh nội Quy Khư.”
“Trừ cái đó ra, phụ nữ trong cảnh nội Quy Khư cô nào cũng xinh đẹp tuyệt trần, hoa nhường nguyệt thẹn, nếu như cậu thích….”
“Ngừng.” Lý Trạch Vũ khoát tay ngắt lời: “Có phải ông cảm thấy đàn ông đều háo sắc không?”
“Lẽ nào… không phải sao?” Hách Liên Vô Tình hỏi lại.
Ặc…
Lý Đại đương gia nhất thời nghẹn lời.
Đàn ông quả thực đều háo sắc, đàn ông không háo sắc đều không bình thường.