“Nếu tiêu diệt được cả Long Đế và Quân Đế, trên thế gian này liệu còn có ai dám chọc vào hội Sơn Hợp ta?”
“Quân Đế ơi Quân Đế, hiện giờ tôi chỉ mong cậu xuất hiện trước mặt tôi!”
Khuôn mặt Okura Maafyei toát lên vẻ điên cuồng.
“Bổn đế chiều ý bà đây!”
Trong chớp mắt, một giọng điệu mỉa mai vọng vào trong phòng.
Okura Maafyei và Yoshino đồng thời nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên không biết từ lúc nào đã ngồi trên bậu cửa sổ.
Mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, bên ngoài mưa rả rích, vì vậy hắn còn cầm theo một chiếc ô trên tay!
“Quân…Đế!”
Yoshino ngay lập tức nhận ra thân phận của đối phương, hai chân hắn ta không khỏi bắt đầu run rẩy.
Song, Okura Maafyei vẫn tỏ ra khá bình tĩnh, ánh mắt nhìn về phía Lý Trạch Vũ còn rục rịch toát lên sự thèm muốn.
“Quân Đế, cậu còn đẹp trai hơn cả trong ảnh!”
Bà ta liếm liếm đầu lưỡi, vẻ điên loạn trong mắt càng đậm hơn.
Bị một bà già như vậy tơ tưởng, Lý Trạch Vũ thầm cảm thấy buồn nôn, hắn lạnh lùng nói: “Vừa nãy tôi nghe hêt rồi. Nếu tôi tới đây, các người sẽ khiến tôi chỉ có vào mà không có ra nhỉ?”
Giọng nói của hắn bình tĩnh mà vô cùng oai phong, ra từ trên người hắn khiến Yoshino cảm thấy khó thở, nơm nớp lo sợ hỏi: “Quân Đế, cậu hiểu lầm rồi, chúng tôi không có ý bất kính với cậu!”
“Yoshino, cậu câm miệng cho tôi!”
Okura Maafyei sẵng giọng quát.
Yoshino không dám không nghe theo, nhưng ánh mắt nhìn Lý Trạch Vũ vẫn tràn đầy vẻ cầu khẩn.
“Quân Đế, không ngờ cậu đến thật, ha ha ha…”
Okura Maafyei càng trở nên bình tĩnh hơn: “Bây giờ tôi cho cậu một cơ hội thần phục tôi, chỉ cần cậu tình nguyện làm người đàn ông của tôi, tôi không những sẽ không giết cậu mà còn biến cậu thành bậc vương giả đứng dưới một người, đứng trên vạn người!”
“Ngu dốt!”
Lý Trạch Vũ thật sự không muốn lảm nhảm với một mụ đàn bà thần kinh rung rinh, bèn bước từng bước tiến về phía hai người kia.
“Viu viu viu!”
Đúng lúc này, một đám ninja mặc đồ trắng ào vào trong, trong tay đều cầm katana.
Okura Maafyei liếm đôi môi đỏ, không hề sợ hãi, nói: “Quân Đế, thần phục tôi đi, tôi nhất định sẽ cho cậu hưởng thụ những thứ tuyệt vời nhất trên đời này.”
“Bộp!”
Lý Trạch Vũ hành động, một lưỡi dao kukri hiện ra trên tay hắn, hắn gần như lao vào giữa đám ninja trong nháy mắt.
Hai gã ninja đứng gần hắn nhất thật sự bất hạnh, chưa kịp vung đao đã thấy cổ bị cắt ngọt một đường.
“Keng keng keng…”
Mười mấy ninja còn lại đồng thời xuất đao, tốc độ nhanh đến mức làm người ta căm phẫn.
Đáng tiếc là có người còn nhanh hơn bọn họ!
Lưỡi đao kukri trong tay Lý Trạch Vũ dường như chứa đựng linh tính, cứ vung về hướng nào là lại “gặt” được thêm mạng ở hướng đấy.
Lưỡi dao kề cổ, hơn mười ninja áo trắng chưa kịp kêu rên đã bị hạ gục.
Mọi việc xảy đến quá nhanh, nhanh đến nỗi Okura Maafyei cũng không kịp phản ứng lại.
Yoshino đứng bên cạnh cũng sợ đến mức mặt mũi vặn vẹo, toan chạy trốn theo bản năng.
“Bụp!”