Nalisa thấy hắn nửa ngày không nói lời nào, còn tưởng đối phương bị mình hù dọa, thế nên bèn khuyên nhủ: “Tôi khuyên anh thành thật thả tôi ra, nếu không anh và U Linh điện của cậu chắc chắn sẽ bị đả kích chí mạng.”
“Ha ha ha, bản đế sẽ sợ đám rác rưởi các cô à? Muốn báo thù thì bản đế theo tới cùng.”
Tên này không chê chuyện lớn, cuối cùng bổ sung thêm một câu: “Nếu không tìm tới bản đế báo thù, người nước Anh các cô mẹ nó đều là rùa đen rút đầu.”
“Anh…” Nalisa chán nản, tức giận không kiềm chế được nói: “Anh xong rồi, cha tôi chắc chắn sẽ tiêu diệt các người.”
“Chuyện sau này để sau này nói.” Nói xong, Lý Trạch Vũ xách Nalisa tới trước bàn làm việc: “Bây giờ mời cô nói cho tôi mật mã máy tính này, nếu cô không nói thì ông đây sẽ x cô trước rồi giết.”
“Anh dám!” Nalisa sợ đến mức khép chặt hạ thân.
Lý Trạch Vũ cười ha ha nói: “Ông đây giết người như ngóe, cô đoán tôi có dám hay không?”
“Anh… Anh…” Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Nalisa không thể tin được người đàn ông nhã nhặn trước mặt này sẽ đáng ghét như thế.
Cặn bã nhã nhặn chắc hẳn là nói loại người này.
“Tôi khuyên anh…”
“Ui da!” Nalisa còn chưa nói xong, Lý Trạch Vũ đã xé rách áo ngoài của cô ta, lộ ra áo lót màu đen bên trong.
“A~.” Nalisa hét ầm lên, Lý Trạch Vũ tay mắt lanh lẹ bịt miệng cô ta lại, đồng thời uy hiếp: “Nếu cô còn dám lên tiếng, ông đây lập tức giải quyết cô tại chỗ! Tôi thả cô ra, thành thật nói cho tôi mật mã, nghe chưa?”
Nalisa dịu dàng ngoan ngoãn gật đầu, khóe mắt không tự chủ đỏ lên.
Màn này giống như con cừu nhỏ rơi vào trong tay lão sói xám, không ngoan không được.
“Mật mã là bao nhiêu?” Lý Trạch Vũ thả lỏng tay ra.
Hơi do dự, môi son Nalisa khẽ mở: “9961!”
“Lách cách lách cách!” Lý Trạch Vũ nhanh chóng nhập bốn chữ số vào, màn ảnh máy tính lập tức mở ra.
Mật mã chính xác!
“Anh đang trộm cơ mật quốc gia chúng tôi, cho dù anh chạy thoát khỏi cung điện Buckingham thì cũng đừng hòng chạy ra khỏi nước Anh chúng tôi.” Nalisa uy hiếp.
Nhưng mà Lý Trạch Vũ không thèm đếm xỉa tới cô ta, phối hợp bắt đầu tìm kiếm.
Một tài liệu tên “M” rất nhanh hấp dẫn ánh mắt của hắn, hắn mở ra xem. Trên màn hình thình lình xuất hiện năm chữ “bom cảm biến kiểu mới”!
Kéo xuống tiếp, khóe miệng Lý Trạch Vũ nở nụ cười gian.
Đêm nay đến không uổng phí.
Hắn nhanh chóng lấy usb ra sao chép file tài liệu này lại.
“Anh không phải U Linh Đại Đế.” Nghe lời này của Nalisa, Lý Trạch Vũ sửng sốt.
Nalisa cau mày nói: “Vừa nãy tôi mới nhớ ra, U Linh Đại Đế là người phương Tây, mà gương mặt anh là người phương Đông, cho nên… anh đang nói dối.”
Cho dù bị người ta vạch trần thân phận, nhưng trên mặt Lý Trạch Vũ vẫn bình tĩnh như cũ.
Nếu không có chút tố chất tâm lý như vậy thì hắn cũng không cần ra ngoài lăn lộn nữa.
“Baka!” Lý Trạch Vũ giả vờ thẹn quá hóa giận, lập túc cố ý dùng tiếng nước Hạ sứt sẹo mắng: “Thật ra… tôi… là người nước Hạ.”
Người nước Hạ?
Nalisa trợn mắt.
Lúc nhỏ cô ta đã bắt đầu học tập văn hóa phương Đông và Tây, tinh thông sáu thứ tiếng, trong đó có nước Hạ.
Tiếng nước Hạ trong miệng Lý Trạch Vũ vô cùng sứt sẹo, vừa nghe đã biết chính là giả vờ.
Hơn nữa vừa nãy tên này buột miệng mắng một câu “baka”!
Đây là tiếng nước Nhật chính thống.
“Anh là người nước Nhật.” Nalisa chắc chắn.
Lý Trạch Vũ xém chút không nhịn được cười ra tiếng, trên mặt vẫn nghiêm túc, hắn lại chuyển sang tiếng Anh tiêu chuẩn nói: “Cô biết quá nhiều, không thể giữ…”