Lý Trạch Long lập tức ôm gương mặt đang nóng rát của mình, sững sờ.
Anh ta bị đánh!
Ở Nam Cảng lại có người dám đánh vào miệng anh ta!
Từ ngơ ngác đến khiếp sợ, cuối cùng là tức giận, chỉ trong vài giây ngắn ngủn mà trên mặt Lý Trạch Long đã xuất hiện hàng loạt biểu cảm.
“Ông đây muốn ăn cơm, sao cậu lại kêu bíp bíp ở đây? Tập đoàn Trường Hà thì rất trâu bò phải không?”
Lý Trạch Vũ khinh thường nói,
Lý Trạch Long tức giận nói: “Mày dám đánh tao? Mày có biết tao là ai không!”
“Vậy anh có biết thiếu gia chúng tôi là ai không?”
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong cũng đứng dậy, đứng bên trái và phải Lý Trạch Long.
“Xoạt xoạt!”
Vài tên bảo tiêu mặc đồ đen lập tức chạy tới.
“Bốp bốp bốp!”
Sau vài tiếng quyền cước sắc bén, những tên bảo tiêu đều bị Vật Tương Vong giải quyết nhanh chóng.
Thấy vậy, Lý Trạch Long nhìn chằm chằm Lý Trạch Vũ: “Tôi là Lý Trạch Long, thiếu chủ của tập đoàn Trường Hà. Còn ngài là ai?”
“Hoàng Thành, Lý Trạch Vũ!”
Chỉ năm chữ ngắn ngủn đã khiến sắc mặt Lý Trạch Long thay đổi, trán anh ta lập tức toát ra vài giọt mồ hôi lạnh.
Lý Trạch Vũ nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh thường, nói đùa: “Muốn báo thù không? Tôi có thể cho cậu cơ hội!”
“Không, Lý thiếu, đừng hiểu lầm!”
Lý Trạch Long nuốt nước miếng, nói: “Tôi thật sự không biết ngài là Lý thiếu, là tôi có mắt không tròng, mong Lý thiếu đừng chấp nhặt!”
Nhà họ Lý là gia tộc giàu nhất Nam Cảng, là thứ mà người thường không thể với tới.
Nhưng chính Lý Trạch Long cũng biết rõ, so với nhà họ Lý ở Hoàng Thành, nhà họ Lý của anh ta không cùng đẳng cấp!
Mà tên công tử của Nam Cảng như anh ta khi đối diện với Lý Trạch Vũ, công tử của Hoàng Thành thì càng không đáng nhắc tới.
“Cút!”
Lý Trạch Vũ nói ra một chữ.
“Vâng, vâng, tôi lập tức cút!”
Lý Trạch Long vội vàng chạy đi.
“Khoan đã!”
Lý Trạch Vũ đột nhiên nói.
Lý Trạch Long dừng lại, quay người chạy lại: “Lý thiếu, còn gì căn dặn?”
“Cô ấy!”
Lý Trạch Vũ chỉ vào người Trần Thanh Tuyết, nói: “Là người phụ nữ của tôi!”
“Vâng, vâng, vâng!”
“Tôi biết nên làm thế nào, xin Lý thiếu yên tâm!”
Người Lý Trạch Long đổ đầy mồ hôi, khẩn trương đến nỗi nói năng lộn xộn.
“Cút đi!”
Lý Trạch Vũ lại tiếp tục ra lệnh.
“Vâng, tôi lập tức cút ngay!”
Lý Trạch Long như nhận được đại xá. Lúc này anh ta không quan tâm mình vừa bị tát nữa mà chỉ muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Thấy Lý Trạch Long ở trước mặt Lý Trạch Vũ giống như chuột gặp mèo, Trần Thanh Tuyết có chút đắc ý, hơn nữa, lúc này cô đột nhiên hiểu ra một chuyện.
Nếu Lý Trạch Vũ theo cô đến Nam Cảng, chẳng phải là hắn để ý đến cô sao?