Càng đến gần Lý Trạch Vũ, Triệu Như Mộng lại càng có thể cảm nhận được lửa giận trên người đối phương, cô ta không khỏi sinh lòng ngờ vực.
Lẽ nào người này giận việc mình cứu Thánh Vương?
Chắc là vậy rồi!
“Lý công tử.”
Triệu Như Mộng ấp úng lên tiếng, có phần bứt rứt lo lắng hơn giọng điệu lạnh băng thường ngày.
Lý Trạch Vũ nhíu mày thật chặt, nói: “Cô còn dám tới gặp tôi!”
“Lý công tử chớ kích động. Tôi gặp anh là vì muốn hợp tác với anh!”
Triệu Như Mộng vội vàng mở lời.
“Ha ha ~ tôi và các người có thể hợp tác gì chứ.”
Vừa nghĩ tới việc người phụ nữ kia biến hắn thành trò cười cho thiên hạ, hắn liền tức điên cả người.
“Có!”
Triệu Như Mộng vội nói: “Chẳng lẽ Lý công tử không muốn bắt Thánh Vương?”
“Nực cười!”
Lý Trạch Vũ cười khinh.
Hắn cố tình thả cho Hách Liên Vô Tình tẩu thoát, nếu muốn bắt hay giết lão ta thì hắn đã ra tay ngay từ khi còn ở Tử Ngục rồi.
“Nếu hôm nay cô đã tới đây thì đừng đi nữa!”
Giọng điệu Lý Trạch Vũ tức khắc trở nên lạnh lùng, trên người đột nhiên toả ra khí thế hừng hực.
Triệu Như Mộng biến sắc, thậm chí không còn cơ hội mở miệng lần nữa.
Nơi Lý Trạch Vũ vốn đứng chỉ còn lại một bóng ảo ảnh, còn hắn bỗng hiện ra trước mặt cô ta như một bóng ma.
“Bụp!”
“Keng!”
Kiếm của Triệu Như Mộng chưa kịp rút ra đã bị đôi tay Lý Trạch Vũ giữ chặt, trường kiếm rơi thẳng xuống đất.
“Dừng tay, trước hết anh phải tôi nói hết câu đã chứ.”
Triệu Như Mộng hốt hoảng hô lớn.
“Tôi và cô không có gì để nói!”
“Bịch!”
Ngay khi dứt lời, Lý Trạch Vũ lấy cổ tay đánh ngất Triệu Như Mộng, hai tay đặt chung một chỗ rồi giữ chặt, tiếp đó khiêng lên vai, động tác vô cùng liền mạch.
…
Khi tỉnh lại, Triệu Như Mộng phát hiện bản thân đang ở trong một chiếc lồng sắt của gánh xiếc thú, tuy tay chân không bị trói nhưng lại không thể vận khí kình trong cơ thể lên được.
Hiển nhiên đã có người phong toả đan điền của cô!
“Tôi tới là để hợp tác với anh!”
Triệu Như Mộng phát hiện, Lý Trạch Vũ đang ngồi bắt chéo chân trên khán phòng, miệng còn ngậm một điếu thuốc.
“Tôi cũng nói rồi, giữa chúng ta không có gì hay ho để hợp tác!”
“Bộp bộp!”
Lý Trạch Vũ cười châm chọc, sau đó vỗ tay vào nhau.
“Grào…”
Tiếng mãnh thú gầm chợt vang lên.
“Cách… Keng!”
Triệu Như Mộng nghe tiếng nhìn lại, một con hổ trưởng thành ở một chiếc lồng khác đang bước qua cửa lồng, tiến lại đây.
Con hổ nhìn Triệu Như Mộng chòng chọc như đang quan sát con mồi, cô nàng lập tức tái mặt vì sợ.
Cô dám chắc chắn, con hổ này không phải thú được gánh xiếc thuần phục, chỉ có thú hoang dã mới có uy lực mãnh liệt đến mức này!