"A Thọ!"
Tề Đông Lâm gọi.
"Lão gia."
A Thọ ở bên cạnh nhanh chóng đi tới.
Tề Đông Lâm gật đầu nói: "Đi nói với người phụ trách cửa khẩu, sau này không cần ngăn cản Ichiryu tiên sinh, cũng không cần kiểm tra!"
"Vâng!"
A Thọ gật đầu nghe lệnh.
"Không còn sớm nữa, tôi xin cáo từ."
Kawasaki Ichiryu đứng dậy, ông ta nói: "Chỉ cần cho tôi bảy ngày, tôi cam đoan có thể chiếm lĩnh cả thị trường phía Nam, Tề tiên sinh mở sẵn túi để đựng tiền đi."
"Hợp tác vui vẻ!"
Tề Đông Lâm duỗi tay ra.
Nhưng lần này Kawasaki Ichiryu làm như không thấy, ông ta xoay người rời đi.
Đợi ông ta hoàn toàn biến mất, A Thọ nhíu mày nói: "Lão gia, có phải người này láo xược quá không?"
"Ông không hiểu!"
Khóe miệng Tề Đông Lâm nhếch lên một nụ cười giả tạo.
Mặc dù có tiền là tốt, nhưng ông ta cấu kết với thế lực bên ngoài, một khi sự việc bị lộ, sẽ không đơn giản chỉ là mất mũ quan.
Mà sẽ phải chết!
Vậy nên vừa rồi ông ta cò kè mặc cả với Kawasaki Ichiryu, ngoại việc muốn thêm lợi ích, thật ra ông ta cũng muốn thử đối phương.
Kết quả chứng minh, Kawasaki Ichiryu thật sự muốn kiếm tiền, không có lòng dạ khác.
Cùng lúc đó.
Kawasaki Ichiryu rời khỏi phủ Trấn Nam Vương, ông ta đi đến cảng.
Hơn mười phút sau, một du thuyền đến từ Nhật Bản chậm rãi cập bến.
Có hai người trẻ tuổi đứng bên cạnh Kawasaki Ichiryu.
Trong đó có một đệ tử ngày xưa của ông ta, mà chàng trai đang hút thuốc chính là Lý đại đương gia.
"Quân Đế, đối phương đã hoàn toàn mắc câu."
Kawasaki Ichiryu kể lại chuyện xảy ra trong phủ Trấn Nam Vương, ông ta không quên một chi tiết nào.
Lý Trạch Vũ hài lòng khen: "Làm không tồi."
"Quân Đế, độc trên người tôi..."
"Chỉ là không tồi, chưa đến mức làm tốt đâu, nhanh như vậy đã muốn mặc cả với tôi?"
Lý Trạch Vũ cố ý nghiêm mặt.
Kawasaki Ichiryu liên tục lắc đầu: "Không dám không dám, tôi hoàn toàn không có ý này!"
"Hừ!"
Lý Trạch Vũ nói: "Thu dọn sạch sẽ những thứ mang đến cho tôi, nếu có gì lọt ra ngoài, tất cả mấy người đều phải chết."
"Không, sẽ không, xin Quân Đế yên tâm!"
Kawasaki Ichiryu nơm nớp lo sợ cam đoan.
Lý Trạch Vũ khẽ gật đầu, hắn dặn dò: "Được rồi, hành động theo kế hoạch."
"Vâng."
Lúc này Kawasaki Ichiryu và mười mấy tên đệ tử mới mang đồ lên xe, nhanh chóng rời khỏi cảng.
Lý Trạch Vũ nhìn thoáng qua Ngân Hồ bên cạnh, hắn nói: "Để cho ông ta sống thêm mấy tiếng nữa."
"Nghe lời anh."
Trong mắt Ngân Hồ có chứa tình cảm dạt dào.
Ngay sau đó hai người cũng biến mất khỏi cảng.
Không đến nửa giờ sau, Kawasaki Ichiryu dẫn theo thuộc hạ và hàng hóa một lần nữa trở về phủ Trấn Nam Vương.