“Thật sao?” Lý Trạch Vũ cười khẩy.
“Ông đây cũng tặng ông một chữ… thua.”
“Thua!” Vừa nói xong, Hướng Dương Thiên đã tấn công trước.
Thăm dò lúc trước cho ông ta biết thực lực người thanh niên trước mặt này không cho phép ông ta khinh thường.
Dưới chân Lý Trạch Vũ giẫm một cái mượn sức bay lên không trung, bàn chân nặng nề đá ra.
Năm ngón tay của Hướng Dương Thiên hóa thành vuốt hổ, vừa nhanh vừa chuẩn bắt lấy bắp chân Lý Trạch Vũ, hơi nhích về phía trước rồi nặng nề đấm một phát lên đỉnh đầu hắn.
Lý Trạch Vũ không hề hoang mang, đùi bỗng nhiên co lại giống như lò xo, dưới chân mượn lực đánh trả.
“Soạt soạt soạt!” Nắm đấm nặng nề của Hướng Dương Thiên còn chưa kịp nện lên người Lý Trạch Vũ, cả người ngược lại đã bị kéo mấy lần, khiến cho sức mạnh tụ lực của nắm đấm tan biến.
Cũng đúng lúc này, Lý Trạch Vũ thu lại bàn chân mạnh mẽ, khoảnh khắc rơi xuống đất thì đánh một chưởng ra.
Hướng Dương Thiên phản ứng nhanh nhạy, không lùi mà tiến tới đấm một quyền ra.
“Ầm!” Quyền chưởng va nhau, một chiêu này hai người đều không nương tay.
“Vù vù!” Một trận gió mạnh bỗng nổi lên.
Tư Mã Tam Nương đang tiến lại gần trực tiếp bị đánh bay.
Thực lực hai người Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong bình thường, nhưng công phu chạy trốn tuyệt đối không yếu, gần như không hề do dự mà ập tức núp sau lưng Nam Cung Thạc.
“Soạt!” Cho dù thực lực Nam Cung Thạc không tầm thường, nhưng vẫn bị kình khí mạnh mẽ làm chấn động đến mức lùi về phía sau.
“Tiểu Nam, may mắn hai anh em chúng tôi tiếp được ông.”
“Không cần cảm ơn, hôm nào nhớ mời hai chúng tôi uống rượu là được.”
Gò má Nam Cung Thạc co rút mấy lần, xém chút không nhịn được muốn chửi mẹ nó.
Rỏ ràng hai người lợi ông đây làm bia đỡ đạn, sao còn trở thành hai người giúp ông một tay?
Trên đời vì sao lại có người vô liêm sỉ như thế?
“Bốp bốp bốp…”
Lý Trạch Vũ và Hướng Dương Thiên liên tục ra sát chiêu, nhưng dù sao trong thời khắc quan trọng vẫn có thể hóa giải chiêu thức của đối phương, đánh có đi có về, trong lúc nhất thời khó mà phân thắng bại.
Thời gian uống một tách trà nhanh chóng trôi qua.
Hai người đã giao thủ hơn trăm chiêu.
Càng đánh trong lòng Hướng Dương Thiên càng khiếp sợ.
Nếu như hôm nay không phải tự mình giao thủ với Lý Trạch Vũ, ông ta cũng không tin được một người hơn hai mươi tuổi có thể có thực lực dày công tôi luyện như vậy.
Có điều như vậy, ông ta cũng càng chắc chắn Lý Trạch Vũ đã tẩy tủy gân cốt.
Ầm ầm!”
“Bốp!”
Hai bên giao thủ lại đối chưởng rồi lập tức ăn ý tách ra.
Hướng Dương Thiên thở ra một hơi, ra vẻ bình tĩnh nói: “Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, sảng khoái, sảng khoái!”
“Nói thật bản thiếu gia cũng đã lâu không đánh sảng khoái như vậy.” Lý Trạch Vũ cười tiêu sái.
Cao thủ đều cô đơn, rất khó gặp được một người có thể khiến mình ra tay hết sức.
Hai người trông có vẻ có mùi vị cùng chung chí hướng.
“Người anh em, chỉ cần cậu bằng lòng thần phục tôi, chờ bản tọa hoàn thành đại nghiệp, đến lúc đó có thể cho cậu phong quan tiến tước, khiến cậu có được vinh hoa phú quý hưởng thụ không hết cả đời.” Hướng Dương Thiên lại nảy sinh ý tưởng yêu tài của mình.
“Chậc chậc.”
“Tôi không có hứng thú với tiền, về phần làm quan… Haizz!”