Bây giờ hắn và Triệu Như Mộng đã bái đường rồi còn vào động phòng, tất cả người của bộ lạc Chính Bạch Kỳ đều biết, chỉ với điểm này thôi cũng đủ khiến hắn đuối lý rồi!
“Chuyện này để sau rồi nói, tôi sẽ cho hai người một lời giải thích thỏa đáng." Lý Trạch Vũ vứt lại một câu, sau đó khoác áo rời khỏi lều trại.
Giờ phút này đây, Yêu Cơ nở nụ cười hiểm ác vì đã thực hiện được âm mưu của mình.
Tất nhiên bà ta biết lúc ấy Lý Trạch Vũ đồng ý chỉ vì muốn đối phó Hách Liên Vô Tình, nhưng bà ta lại cố tình giả ngu giả ngơ.
Dù sao thì có đốt đèn lồng tìm cũng khó mà kiếm được một cậu con rể tốt như Lý Trạch Vũ!
"Mẹ!" Triệu Như Mộng vẫn đang khóc nức nở, càng nghĩ cô ta càng thấy ấm ức.
"Con gái ngoan đừng lo."
Yêu Cơ xoa đầu con gái, an ủi: "Mẹ thấy thằng nhóc đó không phải loại người bạc tình bạc nghĩa đâu, chắc chắn cậu ta sẽ không bỏ rơi con!"
"Dạ!" Triệu Như Mộng ngoan ngoãn gật đầu.
Cùng lúc đó, Lý Trạch Vũ lặng lẽ rời khỏi bộ lạc, không biết hắn kiếm đâu ra con ngựa rồi hiên ngang rời đi.
Khoảng nửa tiếng sau, Lý Trạch Vũ cưỡi ngựa tới gần sông Thương Lan.
“Huýt!” Hắn thổi một tiếng sáo.
“Xoẹt xoẹt xoẹt!”
Ngọn đồi nhỏ đối diện bên kia sông xôn xao, ngay sau đó, một bóng người màu bạc rậm rạp xuất hiện.
“Cậu chủ!”
Cẩu Phú Quý phất tay, sau đó nhìn Vật Tương Vong đứng bên cạnh với vẻ khó hiểu: “Sao cậu chủ lại ăn mặc như chú rể thế nhỉ?”
“Tôi đâu biết!” Vật Tương Vong lắc đầu tỏ vẻ mình cũng không rõ lắm.
“Mấy cậu chờ ở đây, để tôi qua gặp cậu Lý.” Cơ thể Nam Cung Thạc loé lên, giây tiếp theo hắn xuất hiện bên bờ sông.
Dòng sông chảy chậm.
“Róc rách!”
Nam Cung Thạc ném hai cây gậy gỗ tìm được trước đó xuống sông, sau đó nhẹ nhàng bật nhảy, dùng gậy gỗ băng qua con sông rộng chừng năm đến sáu thước.
“Ngày xưa có Bồ Đề Đạt Ma qua sông bằng lau sậy, ngày nay có lão Nam qua sông bằng hai cây gật, mẹ nó thật chứ!” Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong nhìn cảnh tượng vừa rồi chỉ biết nghẹn họng trân trối.
Ở một diễn biến khác…
Nam Cung Thạc bước tới trước mặt Lý Trạch Vũ: “Ngài Lý, thuốc… Thuốc… Thuốc…”
“Muốn cái gì? Check it out?” Lý Trạch Vũ ngạc nhiên.
Nam Cung Thạc gãi ngứa trên người, nói: “Thuốc giải!”
Bình thường phải hai ba tháng độc cóc băng mới có thể phát huy hết tác dụng, bây giờ cách lần giải độc lần trước cũng chỉ hơn một tháng mà thôi, vậy nên chất độc trên người Nam Cung Thạc vẫn chưa phát tác. Nhưng vì không có thuốc giải bên cạnh để dự phòng khiến ông ta luôn phải sống trong lo lắng đề phòng, khó khăn lắm mới gặp được Lý Trạch Vũ, chuyện đầu tiên ông ta đề cập đến là thuốc giải.
“Vù!”
Lý Trạch Vũ cũng không keo kiệt, vừa ra tay đã cho ông ta hai viên thuốc giải.
“Cảm ơn ngài Lý, cảm ơn ngài!” Nam Cung Thạc mang ơn đội nghĩa.
“Đừng nói nhảm nữa, nghe cho kỹ những gì tôi chuẩn bị nói đây…” Lý Trạch Vũ nói qua kế hoạch của mình một lượt, cuối cùng hắn giao một phần bản vẽ vào tay Nam Cung Thạc: “Tôi đã đánh dấu những nơi mà các người cần phải chặn lại, tuyệt đối đừng để phạm sai lầm!”
“Ngài yên tâm!” Nghe xong, Nam Cung Thạc lập tức giơ ngón tay cái lên: “Ngài Lý, e là đám người Vô Tình Thần cung này có mọc thêm cánh cũng khó mà thoát nổi!”
“Hừ hừ!” Lý Trạch Vũ đắc ý.
“Đúng rồi ngài Lý, ngài tìm đâu ra đội ngũ quỷ già này vậy? Thực lực của mấy người họ cũng không vừa đâu!” Nam Cung Thạc tò mò.
Lý Trạch Vũ cười he he: “Bọn họ đều là Thánh kỵ sĩ, chịu trách nhiệm bảo vệ Thánh Hoàng, sao mà thực lực yếu được!”
Thánh Hoàng?