Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! - Lý Trạch Vũ (Truyện Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tả Trung Nhân ngẩn tò te, ông ta nói: “Thằng nhãi ranh, cậu nói bậy bạ gì vậy? Tôi và sư phụ coi nhau như cha con!”

“Ông lừa quỷ.” Lý Trạch Vũ nói với giọng khinh thường: “Nếu Hách Liên vô tình đối xử tốt với ông thật thì ông ta đã không ép ông đi tìm cái chết!”

Tìm cái chết ư?

“Ha ha ha…” Tả Trung Nhân cười khinh thường, nói: “Nhãi ranh, thực lực của người đi bên cạnh giúp đỡ cậu hôm nay đúng là không tồi, nhưng thật đáng tiếc, một mình ông ta không giữ nổi cậu đâu!”

“Bốp bốp!” Dứt lời, ông ta vỗ tay mấy cái.

“Kẽo kẹt!”

Cánh cửa phòng lại bị đẩy ra lần nữa, lần này là một ông già đầu trọc, mặt đầy nếp nhăn, dáng người khom khom bước vào.

Khoảnh khắc ấy, đồng tử của Long Thanh Phong bỗng co rụt lại.

Ông già nhìn bề ngoài có vẻ bình thường vô hại, nhưng cơ thể gầy gò nhỏ bé ấy lại tản ra một luồng khí thế bàng bạc. Long Thanh Phong có thể khẳng định thực lực của người này chắc chắn trên mức cảnh giới Võ Thánh!

Tả Trung Nhân khoanh hai tay trước ngực, nhìn với góc độ từ trên cao nhìn xuống, nói: “Lý Trạch Vũ, tôi biết thực lực của cậu không phải vừa, nhưng ông đây khuyên cậu nên ngoan ngoãn đi với ông đây, nếu không thì… Ha ha ha!”

“Haizz.” Lý Trạch Vũ thở dài, hắn đứng dậy nói: “Biết tại sao tôi lại nói Hách Liên vô tình cố tình đẩy ông vào chỗ chết không?”

Hả? Tả Trung Nhân lại sững sờ thêm lần nữa.

Một tiếng “Vèo!” vang lên.

Lý Trạch Vũ như biến mất ngay giữa không trung, khi xuất hiện lần nữa, hắn đã đứng ngay trước mặt ông già kia.

“Người anh em, cậu tưởng có thể dùng mấy chiêu đó với ông đây ư?” Ông già kia nói cực nhỏ, có vẻ như không có chút sức lực nào.

Đau… Ha…

Lý Trạch Vũ ngậm điếu thuốc lá trong miệng, làn khói trắng bay lơ lửng trước mặt hắn. Hắn nói: “Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn đánh chết hai vị, hoặc là bị hai vị đánh chết…”

Câu nói kinh điển của tà thần phát ra từ miệng Lý Trạch Vũ, nghe ngông cuồng đến cực điểm.

Cũng ngay tại khoảnh khắc này, ông già kia cảm nhận được luồng khí thế đủ để xé rách không gian tỏa ra từ người Lý Trạch Vũ.

Mạnh thật!

Một cơn gió lớn xuất hiện giữa không trung, Lý Trạch Vũ bay lên không, sau đó hắn tung một chưởng lên trời.

Ông già kia không dám khinh thường, vận động toàn bộ khí kình vào lòng bàn tay.

“Bốp bốp —”

Lượng khí kình cực lớn khiến chiếc bàn trà bằng thuỷ tinh vỡ toang, ngay cả Tả Trung Nhân đứng hơi gần cũng phải lảo đảo lùi về sau mấy bước.

“Vèo!”

Ông già bị đẩy mạnh về sau, khoé miệng xuất hiện vệt máu.

Thấy cảnh tượng như vậy, Tả Trung Nhân kinh hãi.

Tả Trung Nhân biết rõ thực lực của ông già kia, có thể nói ông già đó là người mạnh nhất trong số những người bên cạnh ông ta, nhưng giờ lại bị thương khi giao đấu với Lý Trạch Vũ ở ngay chiêu thức đầu tiên. Điều này thật sự không đúng khoa học chút nào!

“Rầm!”

Lại là một âm thanh của nắm đấm và lòng bàn tay va vào nhau.

Lý Trạch Vũ bước mấy bước về phía ông già với tộc độ cực nhanh như bóng câu qua khe cửa.

Vào khoảnh khắc ấy, ông già kia chỉ còn cách căng da đầu chống đỡ đòn tấn công mạnh mẽ của Lý Trạch Vũ.

“Ông già, ông chưa ăn cơm sao?” Sau khi Lý Trạch Vũ tung đòn khiến ông già bị đẩy lùi về sau, hắn cũng không quên mở miệng trêu chọc mấy câu.

“Hừ!”

Ông già tức giận hừ một tiếng, quát: “Nhận một chưởng của ông đây!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK