Hòa Thượng Nhất Trinh mặc tây trang và sư thái Diệt Tình mặc sườn xám đang tay trong tay đi dạo, nhìn qua vô cùng thân mật.
Tề Tiên Nhi cố ý đứng cách xa hai người, cô ta đã ăn đủ thức ăn chó của cặp đôi tuổi xế bóng này rồi.
"Người đẹp, có phải đang thấy rất chán không?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
Tề Tiên Nhi xoay người lại thì thấy một thanh niên đang cười nhìn mình.
Ngoài Lý đại đương gia thì còn có thể là ai!
"Tiên Nhi, qua chụp ảnh cho chúng tôi với!"
Giọng sư thái Diệt Tình truyền đến.
"Ô! Thằng nhóc thúi nhà cậu cuối cùng cũng xuất hiện rồi à."
Hòa thượng Nhất Trinh cũng lên tiếng.
"Mẹ nó, thằng nhóc cậu vừa xuống máy bay đã như biến mất khỏi thấy gian, vậy thì còn gì thú vị nữa..."
Lý Trạch Vũ đòi dẫn người ta tới nước Anh, kết quả vừa xuống máy bay chỉ để lại mỗi câu 'Tôi còn có việc, mọi người cứ đi dạo loanh quanh trước đi' liền biến mất rồi.
Họ tha hương nơi đất khách quê người, may mà còn có Tề Tiên Nhi biết ngoại ngữ, không hai ông bà lão của họ đã phải ngủ ngoài đường, ăn không khí rồi!
Nên hòa thượng Nhất Trinh mới tức giận như vậy.
Lý Trạch Vũ cầu xin tha thứ: "Tôi sai rồi được chưa, ngày mai tôi sẽ dẫn mọi người đi chơi, giờ chúng ta tìm một khách sạn để ở trước đã."
Thấy thái độ của hắn không tệ, cộng thêm sư thái Diệt Tình và Tề Tiên Nhi nói đỡ, sắc mặt Nhất Trinh mới đỡ hơn.
Lý đại đương gia đâu thiếu tiền, hắn dẫn theo mấy người họ tới khách sạn được xếp hạng tốt nhất.
"Sư phụ, lát nữa sư phụ có cần con dẫn sư phụ đi tắm không, con đã từng tới đây rồi, mấy cô gái ở đây rất phóng khoáng!"
Ra khỏi thang máy, Lý Trạch Vũ thì thầm bên tai hòa thượng Nhất Trinh.
Hòa thượng Nhất Trinh nghe vậy thì trợn mắt.
May mà thầy trò Sư thái Diệt Tình đã đi ở phía trước, không chú ý tới bên này.
"Làm vậy có phải không thích hợp lắm không?"
Hòa thượng Nhất Trinh nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: "Nếu để Quyên Nhi biết thì cô ấy sẽ giận đấy!"
"Chúng ta chỉ đi tắm thôi chứ có làm gì đâu, dù sư thái biết cũng sẽ không giận đâu."
Nói tới đây Lý Trạch Vũ liếc ông rồi hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ sư phụ còn muốn làm chuyện khác à?"
"A di đà phật, tội lỗi, tội lỗi!"
Hòa thượng Nhất Trinh chắp hai tay, bày tỏ mình không hề có ý định gì khác, chỉ là muốn đi tắm thôi.
Con tin sư phụ mới lạ đấy, hòa thượng người rất xấu xa!
Lý Trạch Vũ cười ngầm hiểu.
Vốn dĩ Hòa thượng Nhất Trinh và Sư thái Diệt Tình ở chung một phòng, nhưng để có cơ hội chạy ra ngoài, nên Hòa thượng Nhất Trinh liền nói dối là mình đã lâu chưa tán gẫu với Phật Tổ, nên đêm nay sẽ tụng kinh gì đấy và kêu Lý Trạch Vũ thuê thêm một phòng.
Sư thái Diệt Tình cũng không suy nghĩ nhiều.
Một lúc sau đã tới giờ Tý.
Hòa thượng Nhất Trinh đi qua đi lại trong phòng, lẩm bẩm: "Sao thằng nhóc này còn chưa tới? Chẳng lẽ là lừa lão nạp!!"
Nói xong ông lại lắc đầu: "Không thể nào, thằng nhóc kia tuy to gan nhưng sẽ không có gan lừa lão nạp!"
"Kính coong!"
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
Mắt Hòa thượng Nhất Trinh sáng lên: "Tới đây!"
Nói xong ông liền vội ra mở cửa.
"Cạch!"
Không hề bất ngờ, người đứng ngoài cửa đúng là Lý Trạch Vũ.