“Chưởng môn Lệnh Hồ có gì đây?”
La Thiệu Vân lập tức đáp lại bằng thái độ bất mãn: “Phái Điểm Thương chúng tôi xưa nay luôn là danh môn chính phái, làm sao có thể làm những việc khiến người người phẫn nộ được!”
Lệnh Hồ Bác hừ lạnh: “Biết người biết mặt không biết lòng, ai biết La chưởng môn có bị làm mờ mắt hay không?”
“Lệnh Hồ Bác!”
La Thiệu Vân tức đến mức râu ria cũng dựng đứng lên.
“Hai vị, hai người bớt nói mấy câu đi.”
Hồ Nhất Phong lên tiếng khuyên giải.
Ai cũng biết phái Điểm Thương và phái Hoa Sơn bất hoà, vì vậy mọi nguiời đều không thèm quan tâm đến việc bọn họ đối chọi gay gắt với nhau.
Sau đó, Hồ Phất Phong tỏ vẻ bất mãn, nói: “Lý minh chủ, cơm ăn linh tinh được còn nói bậy thì không! Cậu có bằng chứng gì mà nghi ngờ bọn tôi cấu kết với tà giáo?”
“Chỉ bằng việc bổn minh chủ bảo các người đưa đệ tử tinh anh đến đây tập hợp, đồng tâm hiệp lực diệt trừ tà giáo nhưng các người lại dẫn theo một đám bèo nhèo không ra gì!”
Lý Trạch Vũ vừa nói vừa làm bộ đau khổ xót xa.
“Mẹ kiếp, các người muốn đi tiêu diệt tà giáo thật sao? Ông đây còn cho rằng mấy người muốn cống người cho tà giáo ấy chứ…”
Đối mặt với sự chỉ trích từ Lý Trạch Vũ, La Thiệu Vân, Hồ Nhất Phong và những người khác lập tức cảm thấy xấu hổ.
Chỉ có Lệnh Hồ Bác vẫn còn vịt chết già mồm, nói: "Lý minh chủ, những người lần này tôi mang đến đều là đệ tử ưu tú của phái Hoa Sơn kiếm các chúng tôi, sao trong miệng anh lại trở thành mấy thứ vớ vẩn rồi?"
Nghe vậy, Cẩu Phù Quý và Vật Tương Vong cùng ném ánh mắt đồng cảm về phía Lệnh Hồ Bác.
Ánh mắt đó dường như đang nói: Ồ, ông sắp xong rồi!
Tuy nhiên, Lệnh Hồ Bác hoàn toàn không để ý, trái lại càng nói, ông ta càng trở nên kích động: "Trong trận chiến với Vu giáo hơn mười năm trước, phái Hoa Sơn của tôi đã giết chết ba trưởng lão và hai chấp sự nhưng sau đó chỉ có bảy trong số mười sáu đệ tử dưới trướng của tôi trở lại, ai còn dám chất vấn phái Hoa Sơn của tôi chứ?"
"Ông nói như thế nghĩa là tôi trách nhầm Lệnh Hồ chưởng môn à?"
Lý Trạch Vũ trêu tức cười một tiếng.
"Không dám, Lý minh chủ chỉ mới nổi lên trên giang hồ gần đây, có lẽ cậu không biết nhiều về mối quan hệ giữa võ lâm chính đạo chúng tôi và Vu giáo."
Lệnh Hồ Bác khẽ gật đầu, có vẻ hơi đắc ý.
Theo hắn thấy đây là minh chủ võ lâm đang cúi đầu trước hắn!
Lúc này, La Thiệu Vân cũng hét lớn: "Lý minh chủ, trong trận chiến với Vu giáo, phái Điểm Thương của tôi cũng bị tổn thất nặng nề, nếu anh không tin thì có thể hỏi mọi người ở đây!"
"Theo lời anh nói thì như thể phái Không Động của tôi đã không có ai chết ngay từ đầu vậy!"
Hồ Nhất Phong nhướn mày, duỗi tay chỉ vào đám người: "Hồi đó trong mỗi một môn phái ở đây, có môn phái nào không dùng sức mạnh của toàn bộ môn phái để đối phó với Vu giáo chứ?"
Trong chốc lát, tất cả mọi người lại rơi vào im lặng.
"Lệnh Hồ chưởng môn, La chưởng môn..."
Lý Trạch Vũ đảo mắt qua đám người một cái, nói: "Lúc trước là do bổn minh chủ nói nhầm, các vị đừng để trong lòng."
Lệnh Hồ Bác và những người khác vừa định lên tiếng.
Thì lại nghe thấy Lý Trạch Vũ nói thêm: "Nếu mấy người các người đã nói đệ tử các người mang theo đều là tinh anh thì trận đầu tiên lần này sẽ giao cho các người."
"Ha!"
La Thiệu Vân nhếch nhẹ môi.
Khóe miệng Lệnh Hồ Bác khẽ giật giật.
Sắc mặt Hồ Nhất Phong và những người còn lại đều biến sắc.