Ánh mắt Nam Cung Thạc trở nên trống rỗng, chẳng biết đang nghĩ gì.
“Đúng rồi, lão quỷ già.”
Lý Trạch Vũ dường như sực nhớ ra điều gì đó, hắn chuyển đề tài: “Chắc hẳn ông còn nhớ người tên Lý Hân Lan nhỉ?”
Lý Hân Lan?
Nam Cung Thạc lẩm bẩm cái tên này, sau đó đột ngột biến sắc.
“Chẳng lẽ… Cậu… Cậu là con trai Lý Hân Lan?
Lý Hân Lan là thánh nữ trong thời kỳ Vu giáo cường thịnh nhất, kẻ làm Đại hộ pháp như Nam Cung Thạc hiển nhiên không thể không quen bà ấy.
Giờ phút này, ký ức dần dần hiện lên, Nam Cung Thạc nhớ lại rất nhiều chuyện đã qua, đồng thời cũng nhớ tới nàng thánh nữ từng chọn cách phản bội để “bỏ trốn” theo tên đàn ông nhà họ Lý ở Hoàng Thành.
Lý Trạch Vũ… Chẳng phải tên này cũng là người nhà họ Lý ở Hoàng Thành hay sao?
“Ông đoán không sai, Lý Hân Lan là mẹ tôi.”
Lý Trạch Vũ mỉm cười, thừa nhận.
Song, trong mắt Nam Cung Thạc, nụ cười của hắn mơ hồ chứa đựng sát ý ngùn ngụt, ngay cả ông ta cũng cảm thấy sợ hãi.
“Khi tôi mới được vài tháng tuổi, cha mất, mẹ cũng không còn!”
“Lúc nhỏ đi học, đám bạn học kia tuy rằng e sợ thân phận của tôi nhưng tôi biết chúng luôn lén lút mắng tôi là thứ con hoang không cha không mẹ!”
“Khi ấy tôi rất hận, hận cha mẹ tại sao lại nhẫn tâm bỏ rơi mình như thế…”
Càng nói, hốc mắt Lý Trạch Vũ càng chuyển sang màu đỏ tươi, giọng điệu cay độc thù hằn.
“Cha tôi bị kẻ khác hại chết, mẹ tôi cũng không chết bởi tự sát vì tình!”
“Bà ấy không muốn làm liên luỵ tới tôi, với lại… Cổ độc trong người khiến bà ấy sống không bằng chết!”
Lý Trạch Vũ kìm nén nước mắt, hướng mắt xuống, nhìn chòng chọc vào Nam Cung Thạc: “Đại hộ pháp, giả sử ông là tôi, ông bảo tôi phải làm sao?”
“Tôi… Tôi…”
Trán Nam Cung Thạc đẫm mồ hôi lạnh.
“Sẽ nhổ tận gốc Vu giáo, chém tận giết tuyệt người của Vu giáo, đúng không?”
Nét mặt Lý Trạch Vũ trở nên hơi điên cuồng.
Nam Cung Thạc đột nhiên cảm thấy không rét mà run.
“Cậu, cậu đã hứa sẽ không giết tôi!”
Nam Cung Thạc tiếp tục xin tha.
“Đừng lo, tôi không giết ông đâu, ít nhất là bây giờ sẽ không!”
Lý Trạch Vũ vỗ vai Nam Cung Thạc, lập tức đè nén cảm xúc trong lòng, quay lại với bộ dạng lấc cấc bất cần đời.
Nam Cung Thạc đang kinh hồn bạt vía bỗng cảm thấy chi bằng chết đi cho xong, thứ cảm giác khiếp đảm này khó chịu quá.
Ba, bốn giờ sau, mặt trời đã lên cao.
Trên không trung, một chiếc máy bay trực thăng đang bay tới gần.
Tề Kiêu ngậm một điếu xì gà trong miệng, có vẻ đang rất vui vẻ.
Rất nhanh, máy bay trực thăng đã hạ cánh xuống tượng Phật.
“Cạch!”
Tề Kiêu mở cửa cabin, nhảy xuống dưới, nhìn ngó tứ phía nhưng không thấy bóng dáng ai, hắn ta toan lấy điện thoại ra gọi cho Nam Cung Thạc.
Đột nhiên, có tiếng bước chân vang lên.
Tề Kiêu nghe tiếng quay đầu nhìn xem, con ngươi co lại trong tích tắc, sợ hãi tột độ.
“Lý… Lý Trạch Vũ!”
Sau đó, hắn ta lập tức xoay người bò lên máy bay trực thăng.
“Mau, mau cất cánh!”
“Vâng!”
Phi công nhận được chỉ thị,lập tức khởi động lại máy bay, trực thăng rời khỏi mặt đất
Tề Kiêu lo sợ quay đầu kiểm tra, trái tim cũng sắp vọt lên cuống họng.