Cẩu Phú Quý khinh thường cười nói: “Bọn họ dám đi thử xem.”
“Uầy… Cũng đúng.” Vật Tương Vong gãi đầu một cái, cười ha ha: “Thông cảm bọn họ cũng không có lá gan đó.”
Tiền tất nhiên quan trọng nhưng cũng không quan trọng bằng mạng nhỏ.
Trong lúc hai người nói chuyện thì bỗng phát hiện phương hướng máy bay bay đi khác thường, không phải tới Tuyên Thành cũng không phải về Hoàng Thành.
“Thiếu gia, chúng ta đi đâu?” Cẩu Phú Quý hoài nghi hỏi.
“Dương Thành.” Lý Trạch Vũ cũng không quay đầu lại đáp.
Dương Thành, một câu lạc bộ cao cấp rất nổi tiếng.
Tề Kiêu nằm trên giường tròn lớn mềm mại.
“Cốc cốc cốc!” Tiếng gõ cữa bỗng nhiên vang lên.
Khóe miệng Tề Kiêu nhếch lên nụ cười gian xảo: “Vào đi.”
“Két!” Một người phụ nữ ngoài ba mươi đẩy cửa vào, trên người mặc váy đen, cao gót màu đen, vớ cao màu đen.
Da thịt người phụ nữ trắng nõn, gương mặt tinh xảo, phối hợp thêm bộ đồ màu đen toàn thân này có sức quyến rũ khó nói.
Chỉ có điều người sáng suốt đều có thể nhìn ra được người phụ nữ rất căng thẳng.
“Liên Nhi, qua đây ngồi.”
Tề Kiêu vỗ giường bên cạnh.
Người con của Trấn Nam Vương àny mắc phải hội chứng Mạnh Đức nghiêm trọng, thích vợ của người khác.
Người phụ nữ phong hoa tuyệt đại trước mắt này chính là người vợ vừa mới cưới của thuộc hạ hắn ta.
Tống Liên Nhi không hề bị lay động, căng thẳng đến mức móng tay cũng sắp cắm vào da thịt.
“Liên Nhi, em cũng không muốn Tiểu Hổ bị tôi điều đi trấn thủ biên cương chứ?”
Tề Kiêu cười gian một tiếng, vẻ uy hiếp không hề che đậy.
Tống Liên Nhi run rẩy tiến lên, trong ánh mắt đầy vẻ không cam lòng.
Nếu như chồng cô ta bị điều đến biên cương thì có nghĩa hai vợ chồng sẽ không thể gặp mặt dài lâu, hơn nữa trấn thủ biên cương rất nguy hiểm, rất có thể sẽ hy sinh.
Lúc này Tề Kiêu tìm được cô ta nên có một màn bây giờ.
“Tề tướng quân, chỉ cần tôi đi theo anh, anh thật sự sẽ buông tha anh Hổ à?”
Khóe miệng Tống Liên Nhi giãn ra.
Tề Kiêu xốc đệm chăn lên, cười khan: “Vậy phải xem biểu hiện của cô.”
Nghe vậy, Tống Liên Nhin cắn môi đỏ.
“Đến đây nào cục cưng.” Tề Kiêu hơi không kiên nhẫn, cưỡng ép kéo Tống Liên Nhi đến bên cạnh.
“A!”
“Oanh!” Đúng lúc này, cửa phòng bị người ta đá bay ra ngoài.
“Liên Nhi.”
“Tề Kiêu, con mẹ nó anh.” Một người đàn ông vạm vỡ đầu đinh nhanh chóng lao đến.
Tống Liên Nhi cuống quít tránh thoát khỏi Tề Kiêu: “Anh Hổ, anh bình tĩnh tí, chúng ta không đấu lại hắn ta.”
“Tề Kiêu, ông đây cúc cung tận tụy cho phủ Trấn Nam Vương các người, mẹ nó anh đối xử như vậy với ông.”
Trịnh Hổ đánh một quyền về phía Tề Kiêu.
“Vèo!” Đúng lúc này, một bóng người từ ngoài cửa bay vào, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Trịnh Hổ.