Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! - Lý Trạch Vũ (Truyện Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Phó Thánh Vương thì phó Thánh Vương.” Vì để ổn định đám quản lý cấp cao của Vô Tình Thần cung nên Lý đại đương gia chỉ còn cách miễn cưỡng chấp nhận.

“Sư phụ…” Tả Trung Nhân vẫn chưa từ bỏ ý định.

“Khoan đã!” Lý Trạch Vũ bỗng lên tiếng nói thêm: “Ngoài cái chức phó Thánh Vương ra, ông phải giao người này cho tôi xử lý!”

Vừa nói, Lý Trạch Vũ vừa duỗi tay chỉ về phía Tả Trung Nhân.

Mẹ nó chứ!

Tả Trung Nhân sợ tới mức co rụt cổ lại, hai chân run nhè nhẹ. Ông ta sợ Hách Liên Vô Tình sẽ thật sự giao ông ta cho Lý Trạch Vũ xử lý trong lúc nổi nóng, như vậy ông ta chết chắc!

Cũng may Hách Liên Vô Tình vẫn còn chút nhân tính, lão ta lắc đầu từ chối: “Nó là đồ nhi duy nhất của bổn tọa, bổn tọa không cho phép bất kỳ kẻ nào dám làm tổn thương nó!”

“Sư phụ!” Trái tim Tả Trung Nhân run rẩy.

Hách Liên Vô Tình khẽ vỗ bả vai Tả Trung Nhân, buông lời thấm thía: “Trung Nhân, con có thể vượt lửa băng sông vì bổn tọa, sao bổn tọa có thể phụ con được?”

“Dạ dạ.” Tả Trung Nhân cảm động đến rơi nước mắt.

“Vậy tôi không gia nhập nữa!” Lý Trạch Vũ trở mặt.

Hách Liên Vô Tình nói với ánh mắt lạnh như băng: “Vậy là cậu muốn chết?”

Từ trước đến giờ Hách Liên Vô Tình vốn không thích bị người khác uy hiếp, dù Lý Trạch Vũ không muốn gia nhập Vô Tình Thần cung, lão ta cũng có thể bỏ tù đối phương rồi từ từ tra tấn. Dù thằng nhãi này có cứng mồm cứng miệng đến đâu chăng nữa, lão ta tin chắc sẽ cạy mồm hắn ra được!

Thấy Hách Liên Vô Tình hạ thấp mình xuống mức giá hai trăm năm tám vạn, Lý Trạch Vũ thật sự muốn ra tay tát lão già này một cái. Nhưng chút lý trí cuối cùng đã ngăn cản được sự bộc phát đó của hắn.

“Tôi nói giỡn thôi, Thánh Vương đừng để trong lòng.”

Lý Trạch Vũ cười lấy lòng, đồng thời nghĩ chỉ cần đợi Long Thanh Phong dẫn người tới, điều đầu tiên hắn làm là đánh chết Hách Liên Vô Tình.

“Ừm.”

Hách Liên Vô Tình tỏ vẻ “coi như cậu thông minh”, nói: “Bổn tọa không thể giao Trung Nhân cho cậu, thế này đi, bổn tọa tặng cô ta cho cậu!” Dứt lời, lão ta chỉ tay về phía Triệu Như Mộng.

“A!” Lý Trạch Vũ khẽ nhếch miệng, kinh ngạc tới nỗi sắp rớt cằm.

Đưa phụ nữ ư? Định dùng sắc đẹp để kiểm soát ông đây à?

Lý Trạch Vũ nhìn thoáng qua Triệu Như Mộng vẫn đang đứng sững sờ một chỗ, hắn không thể không thừa nhận rằng cô gái này quá xinh đẹp. Từ chối hay là không?

“Thánh Vương anh minh!” Yêu Cơ bất ngờ mở miệng nịnh hót một câu, nói: “Như Mộng cũng đã đến tuổi kết hôn rồi, mà phó Thánh Vương đây lại vừa khôi ngô lịch sự, thuộc hạ giơ hai tay tán thành hôn sự này!”

“Mẹ…” Khuôn mặt nhỏ của Triệu Như Mộng bỗng đỏ bừng, cô ta chỉ hận không tìm được cái lỗ để chui vào.

Xấu hổ quá!

“Nếu Tiểu Lý không phản đối thì cứ quyết định như vậy đi.” Hách Liên Vô Tình nghiêm túc hạ lệnh cho Yêu Cơ: “Tìm ngày lành để tổ chức hôn lễ cho hai người họ, nhớ là phải tổ chức long trọng chút, đừng có keo kiệt.”

“Thánh Vương yên tâm đi, một người là phó Thánh Vương của chúng ta, một người lại là con gái ruột thịt của thuộc hạ, chắc chắn không thể hà tiện được!” Yêu Cơ đồng tình.

“Thánh Vương!” Một vị khác đứng ra đề nghị: “Ngày mai chính là ngày đẹp nhất trong năm, sao không tổ chức hôn lễ cho phó Thánh Vương vào ngày mai luôn đi!”

Nghe thấy vậy, Lý Trạch Vũ sửng sốt, hắn vẫn nhớ rõ lúc rời khỏi Tử Ngục, chính đạo sĩ Vô Tình đã nói với hắn rằng ngày đó mới là ngày đẹp nhất trong năm nay. Vậy ai mới là người nói dối?

Hách Liên Vô Tình đưa ra kết luận: “Lâu rồi Thần cung chúng ta không có chuyện vui náo nhiệt, vậy quyết định tổ chức hôn lễ cho bọn họ vào ngày mai đi!”

Kết quả là… Lý Trạch Vũ và Triệu Như Mộng nhìn nhau, cả hai đều không ngờ rằng cuộc hôn nhân của mình lại được định đoạt một cách bừa bãi như vậy.

Trong suốt quá trình, những người đó hoàn toàn không hỏi hai người họ có đồng ý hay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK