Bề ngoài là một tên cà lơ cà phất, nhưng thực tế lại là một tên rất thông minh.
Từ khi nhà họ Khương bắt đầu tan rã, rồi sau đó lại đến nhà họ Tần, chỉ có rất ít người biết được, từ đầu đến cuối nhà họ Lý hoàn toàn không hề ra tay, tất cả đều là một mình Lý Trạch Vũ đánh gục hai dòng họ khổng lồ.
Diệp Khinh Nhu khẽ thở dài: "Tên nhóc đó làm chuyện gì, người bình thường không thể nào đoán ra được, mỗi một bước đi đều nằm trong tính toán của hắn ta, sẽ không có chút sai lầm nào."
Nói đến đây, cô ấy không khỏi nhìn về đứa cháu gái đang ngồi bên cạnh, nghiêm túc nói: "Khuynh Thành, trước kia bỏ qua không nói đến nữa, tên nhóc này chắc chắn là người đàn ông ưu tú nhất trong những người mà cô đã từng gặp, cháu nhất định phải trói cho thật chặt."
"Cô à ~"
Mặt Diệp Khuynh Thành đỏ bừng, hơi ngại ngùng.
"Ở trước mặt cô không cần phải xấu hổ."
Vẻ mặt Diệp Khinh Nhu nghiêm túc: "Không có một người phụ nữ nào có thể từ chối được sức hấp dẫn của tên nhóc đó, nếu như cháu không nắm thật chặt, thì khả năng cao là sẽ bị những người phụ nữ khác cướp mất, đến lúc đó cháu có hối hận cũng không kịp nữa đâu."
"Không người phụ nào có thể ngăn cản... Cô à, còn cô thì sao?"
"Hả?"
Trong phút chốc, Diệp Khinh Nhu chỉ cảm thấy đầu mình trống rỗng.
Diệp Khuynh Thành cười hì hì: "Hắn đã từng cứu mạng cô đó, chẳng lẽ cô không nghĩ tới chuyện lấy thân báo đáp à?"
"Được lắm con nhóc chết tiệt này, thế mà dám trêu chọc cô hả?"
"Haha..."
Diệp Khinh Nhu lập tức ra tay cù lét, chọc Diệp Khuynh Thành cười ra cả nước mắt.
....
Hoàng Thành, phủ Long Chủ.
Tô Cẩn Hoa và sáu vị đứng trên đỉnh kim tự tháp quyền lực đang ngồi với nhau tại phòng khách.
"Trong võ lâm, người ta luôn hướng tới sự cương quyết không thuần phục, cho dù là quan sai cũng chưa chắc đã cho thể diện, tên nhóc họ Lý này có thể thuyết phục được chưởng môn các phái, bản lĩnh cũng không vừa đâu."
"Tôi nghe người ta nói, khoảng thời gian trước đã bầu ra một vị Minh chủ võ lâm, chính là tên nhóc họ Lý này!"
"Nhà họ Lý sinh ra một con rồng rồi..."
Mấy người đang ngồi ở đây đều cảm khái, trên mặt là sự hâm mộ không thể nói rõ.
Thầm nghĩ nếu như con cháu nhà mình có thể ưu tú bằng một nửa Lý Trạch Vũ thì chắc chắn bọn họ đã có thể ngậm cười nơi chín suối.
Ngón tay Tô Cẩn Hoa khẽ gõ lên mặt bàn, đột nhiên suy tư: "E là chuyện này cũng không đơn giản như thế đâu!"
Hử?
Vừa dứt lời, sáu người còn lại đều đưa mắt nhìn Tô Cẩn Hoa.
"Lão Tô, ý ông là gì?"
Ninh Trạch Bình hỏi.
"Tôi đã từng tiếp xúc với thằng nhóc này mấy lần rồi, cũng hiểu được ít nhiều tính cách của hắn, hắn không phải là cái loại ăn no rửng mỡ đâu."
Tô Cẩn Hoa vừa nói vừa đưa mắt nhìn mấy người còn lại, nghiêm trọng nói: "Hắn đột nhiên dẫn người đi thách đấu võ giả Nhật Bản, chắc chắn phía sau hắn đang mưu đồ bí mật chuyện trọng đại nào đó."
Nghe thấy vậy, mấy người còn lại tôi nhìn ông ông nhìn tôi, dường như đều đang hỏi xem Lý Trạch Vũ đang âm mưu bí mật chuyện gì.
Vẫn là Ninh Trạch Bình đưa ra suy đoán: "Chẳng lẽ là chuyện có liên quan đến nhà họ Tề."
"Không sai!"
Tô Cẩn Hoa như đang suy nghĩ gì đó gật gật đầu.
Trước đó vài hôm trong tang lễ của con trai Trấn Nam Vương, Lý Trạch Vũ đích thân tới dự, ngay trước mặt vô số những người quyền quý tuyên chiến với Trấn Nam Vương, ngay sau đó bèn tới Nhật Bản.
Thật sự rất khó để người khác không sinh ra những suy nghĩ vẩn vơ.