“Cô ấy nói thế nào thì cứ coi là thế nấy đi.” Đầu Lý Trạch Vũ tê rần rồi, ngay cả giải thích thôi hắn cũng lười.
Nhưng Triệu Như Mộng lại chủ động giới thiệu: “Cháu và anh ấy đã bái đường từ mấy ngày trước rồi!”
“Chỉ là diễn kịch thôi, hơn nữa bọn cháu cũng chưa động phòng!” Lý Trạch Vũ cảm thấy mình vẫn nên bổ sung thêm, hắn muốn giãy giụa.
Mọi người thật sự mờ mịt trước cuộc đối thoại của hai người.
“A di đà Phật!” Hoà thượng Nhất Trinh niệm Phật, ông ngắt lời với thái độ nghiêm nghị: “Cho hỏi cô đây là người phương nào?”
Triệu Như Mộng khẽ cười, đáp: “Dạ thưa đại sư, nhà chúng tôi sống trên thảo nguyên Tái Bắc suốt bao đời nay!”
“Tái Bắc ư?”
Hoà thượng Nhất Trinh hơi ngạc nhiên, ông lại hỏi tiếp: “Cho hỏi… Có phải cô đây họ Độc Cô không?”
“Cô ấy họ Triệu, tên Triệu Như Mộng.” Lý Trạch Vũ trả lời thay cô ta, sau đó cúi đầu nói nhỏ bên tai hoà thượng Nhất Trinh: “Sư phụ, sao tự dưng người lại hỏi vậy?”
“Không có gì! Chỉ là vi sư nhìn thấy bóng dáng của một vị “cố nhân” trên người cô gái này.” Hoà thượng Nhất Trinh cau mày lại.
Lý Trạch Vũ có thể nhìn ra được rằng ông chỉ đang trả lời cho có lệ, vì thế hắn cũng không truy hỏi không dứt nữa.
“Đại sư!”
“Triển Chiêu!”
Tề Tiên Nhi và sư thái Diệt Tình đi vào.
Lý Trạch Vũ nhiệt tình hô: “Sư thái, cô Tề, mời ngồi!”
“Anh cũng ở nhà à?” Khuôn mặt nhỏ của Tề Tiên Nhi ửng đỏ.
Lý Trạch Vũ cười đáp: “Hôm nay là tết mà, là ngày mà các thành viên trong nhà quây quần bên nhau.”
Mấy người họ nói chuyện phiếm, chẳng mấy chốc trời dần chuyển màu tối.
Dưới lời đề nghị của Lý Định Quốc, cả nhóm người chuẩn bị ăn cơm tất niên.
“Ông cụ Lý, chú Lý, cháu về trước, hôm khác cháu lại qua chơi!” Diệp Khinh Nhu đứng dậy chuẩn bị ra về, nhưng ánh mắt cô ấy lại có chút do dự, giống như cũng muốn ở lại đây.
Lý Viễn Sơn thầm liếc mắt ra hiệu cho Lý Trạch Vũ.
Lý Trạch Vũ hiểu ý, mở miệng mời: “Cô Diệp xinh đẹp, ở lại ăn cơm chung với chúng tôi đi!”
“Được, vậy tôi không khách sáo.”
Vốn tưởng rằng Diệp Khinh Nhu sẽ khéo léo từ chối, nhưng không ngờ cô ấy lại đồng ý dễ dàng như vậy.
Chẳng mấy chốc, một bàn cơm tất niên với những món ăn thịnh soạn được bày ra.
Dưới sự dẫn dắt của Lý Viễn Sơn, mọi người cùng ngồi vào bàn.
“Chồng à, anh nên uống nhiều canh bò này vào.” Triệu Như Mộng chu đáo múc canh cho Lý Trạch Vũ.
Vẻ mặt của Tề Tiên Nhi và Diệp Khinh Nhu cùng tối sầm lại.
“Tôi tự làm được, cô ăn đi.” Lý Trạch Vũ vội vàng từ chối.
“Cô gái này cũng không tồi, có sự giản dị chất phác của người dân nơi thảo nguyên mà cũng không mất vẻ hào phóng sang trọng của người Hán.” Lý Viễn Sơn rất hài lòng về Triệu Như Mộng.
Lý Định Quốc cũng rất tán đồng: “Cha, vậy là nhà giả kim năm xưa tính cũng chuẩn nha, thằng nhóc thối này đúng là số đào hoa…”
Hai cha con châu đầu ghé tai thì thầm.
Ở một diễn biến khác…
Hoà thượng Nhất Trinh nhiệt tình rót rượu gắp đồ ăn cho sư thái Diệt Tình, nhưng ánh mắt vẫn luôn vô tình hoặc cố ý liếc nhìn Triệu Như Mộng.
“Lão già này, ông nhìn chằm chằm con gái người ta làm gì vậy?” Sư thái Diệt Tình tò mò hỏi.
Hoà thượng Nhất Trinh lên tiếng nhắc nhở: “Quyên Nhi, bà thử nhìn kỹ khuôn mặt cô gái này đi, có phải cô ấy rất giống một người không?”
Hả?