Lát sau, Lý Trạch Vũ và Triệu Như Mộng đi tới, họ còn chưa kịp tới để giới thiệu thì…
“Cậu chủ, cậu chủ…” Ông quản gia vội vã chạy vào.
Lý Trạch Vũ hoài nghi: “Có chuyện gì vậy?”
“Bên ngoài có một lão hòa thượng, một ni cô và một cô gái trẻ tuổi, bọn họ muốn tìm cậu!”
Lão hoà thượng và ni cô ư?
Dương như Lý Trạch Vũ đã đoán được là người phương nào, hắn nói: “Mau mời vào đi!”
“Không cần mời, vi sư tự vào được!” Giọng của hoà thượng Nhất Trinh vang lên.
“Lộc cộc…”
Phía sau họ là một đám hộ vệ của nhà họ Lý, trông như sắp xông pha chiến trường vậy.
Quản gia còn chưa kịp chạy vào thông báo, hoà thượng Nhất Trinh đã xông thẳng vào. Với khả năng của ông, làm sao đám hộ vệ đó có thể ngăn cản được?
“Mấy người lui xuống hết đi!” Lý Trạch Vũ phất tay với đám hộ vệ, sau đó dặn dò ông quản gia: “Mau ra mời sư thái và cô gái bên ngoài vào đây.”
“Dạ được!” Ông quản gia chậm rãi rời đi.
Mấy người Lý Viễn Sơn cùng đổ dồn sự chú ý về phía hoà thượng Nhất Trinh.
“Nhóc con, vị đại sư này là ai?”
“Sư phụ cháu!”
Sư phụ?
Lý Viễn Sơn và Lý Định Quốc nhìn nhau, cả hai lập tức đứng dậy khỏi ghế ngồi.
“Mời đại sư ngồi mau!”
“Người đâu, đem trà lên!”
Có thể nói ngay cả long chủ Tô Cẩn Hoa đích thân đến cũng không thể khiến hai người họ khách sáo như vậy.
Hoà thượng Nhất Trinh cũng không ra vẻ gì, ông cười rồi ngồi xuống.
“Sư phụ Nhất Trinh, sao người lại tới đây?” Lý Trạch Vũ tò mò hỏi.
“Khụ khụ.”
Hoà thượng Nhất Trinh hắng giọng nói: “Thời còn trẻ vi sư mắc nợ Quyên Nhi nên muộn nhân cơ hội này đưa bà ấy đi du lịch giải sầu, bù đắp cho bà ấy.”
Nói là vậy, nhưng thực tế thì không.
Lão hoà thượng ngây người trong núi xuống mấy ngày, ông thật sự không chịu nổi nữa rồi, nhưng tiếc là ông đã đồng ý với Lý Trạch Vũ rằng sẽ bảo vệ an toàn cho Tề Tiên Nhi. Và kết quả là ông đã dùng cớ này để dẫn một già một trẻ xuống núi.
“Vừa hay hôm nay là tết, sư phụ với sư thái ở lại nhà con dùng bữa cơm tất niên, ngày mai đi cũng không muộn!” Trong lúc nói chuyện, Lý Trạch Vũ còn cố tình ghé sát tai hoà thượng Nhất Trinh thì thầm: “Ông cố nhà con sưu tầm được rất nhiều rượu ngon, người có lộc ăn đấy!”
Nếu là ngày thường, nghe thấy hai chữ “rượu ngon”, chắc chắn hai mắt hoà thượng Nhất Trinh sẽ sáng bừng, nhưng giờ phút này ông lại tỏ ra thờ ơ. Bởi vì ông đang dán mắt vào Triệu Như Mộng…
Mọi người cùng nhìn theo ánh mắt của hoà thượng Nhất Trinh, thi nhau nhìn về phía Triệu Như Mộng.
Lý Viễn Sơn lên tiếng đầu tiên: “Cô gái này là ai vậy?”
“Ông cụ Lý, cháu là vợ của Lý Trạch Vũ.” Triệu Như Mộng khẽ mỉm cười với mọi người, mở miệng đáp lại với thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Vợ!
Mọi người trừng mắt.
Trong đó, Diệp Khinh Nhu vừa kinh ngạc vừa hãi hùng, ánh mắt cô ấy như muốn nói không thể tin nổi.
Chỉ có Lý Trạch Vũ là giật giật khóe miệng, tỏ vẻ sống còn không gì luyến tiếc. Hắn phục người phụ nữ này thật rồi!
“Thằng nhóc thối, chuyện quái gì thế hả?” Lý Định Quốc hoàn hồn, nhìn cháu trai với ánh mắt kinh ngạc.