“Người đàn ông của cô? Ai mà nghe đáng sợ vậy?”
Là một trong Tứ Đế, không đúng, giờ phải là Song Đế, nếu đó chỉ là một người bình thường thì thú thật, chẳng dọa được Lang Vương đâu. Nói không ngoa chứ dù có là con cháu hoàng gia hay người của gia tộc thần bí như Rothschild cũng đừng hòng mơ tới chuyện leo lên đầu ông ta ngồi.
“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.” Nalisa thốt ra một câu thành ngữ kinh điển của nước Hạ.
“Công chúa Nalisa à, con người tôi không có thích hoạt động đầu óc, cô đừng chơi mấy trò đố vui này với tôi, cứ nói thẳng cho tôi biết kẻ đó là ai đi, nhất định tôi sẽ cho hắn nếm thử mùi vị bị đấm như bao cát là thế nào…”
“Bốp!”
“Vù… Ầm…”
Lang Vương còn chưa nói hết câu thì đã bị một cú đấm trời giáng đánh bay, té sõng soài ra đất.
“Má nó, Quân Đế à, cậu điên rồi hả?” Lang Vương nhe răng trợn mắt đứng dậy, đang định tiếp tục chất vấn Lý Trạch Vũ tại sao lại ra tay đánh mình thì trong đầu chợt lóe lên tia sáng, hình như đã lờ mờ đoán ra được nguyên nhân.
“Vãi, đừng nói người đàn ông của công chúa Nalisa là…” Lang Vương nuốt một ngụm nước bọt, nói hết câu: “Là cậu đó nhé!?”
“Cạch.”
Cửa xe Gallardo mở ra, Nalisa với chiếc đầm trắng tinh khôi và đôi giày cao gót quyến rũ bước xuống xe, đi tới bên cạnh Lý Trạch Vũ, thân mật khoác tay hắn, mỉm cười tinh nghịch: “Ông đoán đúng rồi đó.”
“Ông đây chưa từng hưởng qua mùi vị bị đấm như bao cát là gì, nhưng có thể cho ông nếm thử.” Lý Trạch Vũ dứ dứ nắm đấm, như thể “Tôi không đùa đâu”.
Lang Vương hoảng loạn lui về sau vài bước, vẫy tay bảo: “Đừng… Có trời mới biết cậu là người đàn ông của Nalisa.” Nếu biết trước thì dù có tận mười lá gan ông ta cũng chẳng dám nói bậy như thế đâu.
Cũng may Lý Trạch Vũ không chấp nhặt với ông ta, chỉ quay đầu hỏi Nalisa: “Cha em bảo em tới hả?”
“Hì hì!” Nalisa vừa cười, vừa gật đầu.
“Em có nói lại với ông ấy là đừng tốn công gầy dựng lại chiến đội Loucester không?” Lý Trạch Vũ lại hỏi.
Nghe tới đây, Nalisa không kiềm được mà lườm hắn một phát, bực bội bảo: “Cha em tuyên bố chiến đội Loucester đã trở thành lịch sử rồi!”
Trong trận chiến ở cảng Bozeman, Lý Trạch Vũ từng thề rằng nếu chiến đội Loucester dám cả gan thành lập lại, thì hắn sẽ lập tức tiến quân tiêu diệt sạch sẽ, tới khi nào trên đời không còn cái tên Loucester nữa mới thôi.
Thật ra Alex cũng chẳng sợ mấy bị hắn trả thù đâu, chẳng qua là thấy chiến đội Loucester đã có vết nhơ là bị người khác tiêu diệt, dù gầy dựng lại cũng chỉ tổ trở thành trò hề cho thiên hạ, chi bằng để nó ngủ yên còn hơn.
Lý Trạch Vũ gật đầu hài lòng, lại bảo: “Nói đi, cha em sai em tới tìm anh làm gì?”
Nếu Alex biết hắn đến nước Anh, còn phái cả Nalisa tới, chứng tỏ đối phương không hề có địch ý với hắn. Nhưng hắn lại nghĩ không ra mục đích của con cáo già kia là gì. Đừng bảo là muốn làm quen với người con rể này thật đó nhé?
Nalisa bày ra biểu cảm ngoan hiền, ngây thơ nói: “Cha em bảo em tới hỏi anh rằng chừng nào anh tới cưới em.”
Ầm!
Không nói thì thôi, mà đã mở miệng là sẽ khiến người ta sợ chết khiếp!
Lý Trạch Vũ tuyệt đối không tin Alex sẽ vì chuyện này mà tạo áp lực với hắn, bởi chỉ cần IQ của ông ta không phải số âm, ắt sẽ chẳng bao giờ đồng ý gả con gái mình cho một kẻ nguy hiểm, thích nhảy múa nơi đầu mũi dao như hắn!
“Ngày mai qua cưới em liền.” Lý Trạch Vũ bật cười khanh khách.
“Anh không đùa đấy chứ?” Nalisa trợn trừng mắt, để lộ biểu cảm không dám tin.
Lý Trạch Vũ nhún vai, đáp: “Là em giỡn trước.”
“Hừ!” Lúc này, Nalisa mới biết mình bị trêu đùa, bèn trợn trắng mắt nhìn Lý Trạch Vũ đầy khinh bỉ.
Lý Trạch Vũ giả vờ như không phát hiện ra, cười khẩy bảo: “Muốn nói gì thì nói lẹ đi, một phút của anh trị giá mấy triệu đó, không có thời gian đứng đây lãng phí với em đâu.”
“Cha em cố ý sai em tới để chuyển cáo cho anh một tin quan trọng.” Nalisa thu hồi vẻ đùa cợt, nghiêm giọng nói: “Hiệp hội Quyền Anh, quân đoàn lính đánh thuê Hắc Thủy Hồ, đảo Thiên Đường và… tộc Bất Tử ngấm ngầm hợp tác với nhau đã lập nên một “Kế hoạch Diệt Quân”.”
Kế hoạch Diệt Quân?