Thiên Bảng! Địa Bảng!
Đây là hai thần bảng lớn của võ đạo nước Hạ.
Võ giả năm mươi tuổi trở xuống sẽ vào Địa Bảng, năm mươi tuổi trở lên thì vào Thiên Bảng.
Thứ võ học này cần thời gian lắng đọng, bình thường người tuổi càng lớn thì thực lực sẽ càng mạnh, cho nên cường giả Thiên Bảng thường sẽ mạnh hơn cường giả Địa Bảng.
Khương Mộ Bạch là một ngoại lệ.
Mặc dù tên này nổi tiếng trên Địa Bảng, nhưng lại có thực lực tàn sát cường giả Thiên Bảng.
Cho nên biết được kẻ hung hãn này khiêu chiến lão đại quần áo lụa là khét tiếng thì lập tức được nhiều phe thế lực để mắt.
Càng khiến người ta giật mình chính là lão đại quần áo lụa là còn dám ứng chiến.
Đây không phải là tìm chết sao?
Cho dù Lý Trạch Vũ đánh bại Tống Tử Thiềm nửa bước cảnh giới Tông Sư bằng một chiêu ở nhà hàng Hòa Bình, nhưng vẫn không có ai xem trọng hắn.
Bởi vì Khương Mộ Bạch đã từng lấy sức mạnh một người chém giết ba cường giả cảnh giới Tông Sư liên thủ với nhau.
Núi Thương Nam, trời chiều đẹp vô hạn.
Một chiếc xe sang trọng rực rỡ dừng lại dưới chân núi, trên núi tụ tập đầy người.
Đây là cố ý chạy đến xem cuộc chiến.
Ở đỉnh núi, một người đàn ông tuổi trung niên đứng đó, áo trắng trên người và mái tóc dài trên đầu chập chờn theo gió, hai tay ôm một thanh trường kiếm.
Một màn này trông giống như kiếm khách tiêu sái trong phim võ hiệp.
Đẹp trai! Ngầu!
“Có người nói lúc Khương Mộ Bạch còn trẻ chính là người đẹp trai nhất thiên hạ, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Một người đẹp hết thời ánh mắt tham lam, hận không thể tiến lên nghiên cứu đối phương xem thử chữ “côn” viết như thế nào.
“Quả phụ Liên, cô nuôi những tên mặt trắng kia còn chưa thỏa mãn được bà à?”
Một người đàn ông trọc đầu mở miệng trêu chọc: “Khương Mộ Bạch người ta sao có thể để ý đến người tàn hoa bại liễu như cô?”
Ánh mắt quả phụ Liên lập tức lạnh lẽo, nghiêm nghị quát: “Cường đầu trọc, anh có gan lặp lại lần nữa?”
Cường đầu trọc hừ mấy tiếng, dáng vẻ “tôi không chấp nhặt với bà”.
“U u u!” Đúng lúc này, trên bầu trời truyền đến tiếng cánh quạt.
Đám người ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy một chiếc máy bay trực thăng lượn vòng bên trên, một thanh niên lập tức lấy một tư thế cực kỳ tiêu sái nhảy xuống.
Độ cao khoảng mười mấy mét, anh ta cứ nhảy thẳng xuống như thế.
Không sợ ngã chết à?
“Ầm!” Thanh niên vững vàng rơi xuống đất, giống như chuồn chuồn lướt nước, một màn này quả thực khiến đám người khiếp sợ không thôi.
Người đến chính là Lý Đại đương gia.
Thật ra hắn đã lập tức đoán được người đàn ông đứng trên đỉnh núi chính là Khương Mộ Bạch, nhưng hắn không thích người khác làm màu trước mặt mình.
Kết quả là…
“Khương Mộ Bạch là tên khốn kiếp nào?”
Lý Trạch Vũ hét lớn tiếng, ngang ngược nói: “Ông đây tới ứng chiến.”
“Tên này chính là đại thiếu gia nhà họ Lý? Chậc chậc, vậy mà còn đẹp trai hơn Khương Mộ Bạch.”
Quả phụ Liên liếm đầu lưỡi, sự tham lam trong ánh mắt càng sâu.
Cường đầu trọc một bên cười ha ha nói: “Quả phụ Liên, nếu cô đói khát thật thì ông đây không ngại cùng cô vào rừng đại chiến ba trăm hiệp đâu.”