Buổi chiều, Tuyên Thành mưa lớn tầm tã.
Trong một phòng tập quyền anh dưới tầng hầm ở ngoại thành, Lý Tu bị bịt kín mắt bằng vải đen, hai tay hai chân bị trói chặt.
"Tao là người nhà họ Lý. Dmm, rốt cuộc ai cho mày cái gan này, đến cả ông đây mà cũng dám trói!"
"Đợi tao thoát khỏi đây, không chỉ mày phải chết, tất cả người có liên quan đến mày cũng sẽ được chôn cùng với mày!"
Tuy trong lòng rất sợ hãi nhưng Lý Tu vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, hơn nữa còn thể hiện nét "ngang ngược" rất mượt mà.
Sói Đen đứng ở một bên vẫn giữ im lặng, rõ ràng không thèm đếm xỉa tới lời hăm dọa của đối phương.
Sau một hồi lâu không được đáp lại, Lý Tu không thể giữ vững sự bình tĩnh nữa.
"Chỉ cần bây giờ mày thả tao ra, tao sẽ bỏ qua hết chuyện cũ!"
Giọng điệu của anh ta bắt đầu dịu đi.
"Ầm ĩ!"
Sói Đen nhổ đầu lọc điếu thuốc trong miệng xuống đất, lạnh lùng nói: "Mày mà còn ăn nói dông dài, tao không ngại cắt lưỡi mày đâu!"
Nghe vậy, Lý Tu không khỏi nuốt nước bọt.
Nếu mất đi cái lưỡi, không chỉ không thể cảm nhận mùi vị thức ăn mà còn chẳng được hưởng niềm vui thú khi hôn đàn bà con gái!
"Người anh em à, miễn là cậu thả tôi đi, tôi sẽ ban cho cậu quyền lực tối cao, đứng đầu một thành phố có được không? Tôi là người nhà họ Lý, tôi có khả năng ấy!"
Lý Tu cố ép bản thân trấn tĩnh lại.
Nếu đối phương đã biết thân phận của mình, sao gã còn dám bắt cóc nữa. Điều đó chứng tỏ gã không phải hạng xoàng hay tầm thường gì, gần như không có thứ gì có thể thỏa mãn được đối phương.
Chỉ có quyền lực!
Một khi được hưởng thụ đãi ngộ từ thứ này thì khó từ bỏ lắm!
"Xông xênh quá nhỉ!"
Đúng lúc này, một giọng nói khàn khàn vọng lại.
Lý Trạch Vũ tiến vào cùng Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong.
Sói đen lập tức đứng dậy một cách cung kính.
Lý Trạch Vũ phất tay với anh ta, tiếp tục giả giọng khàn khàn: "Chẳng phải ngay cả gia chủ nhà họ Lý cũng chưa chắc nắm được vị trí đứng đầu của một thành phố hay sao? Mày chỉ là con cháu dòng thứ của nhà họ Lý, mày có bản lĩnh này à?"
"Tôi có, chắc chắn có!"
Lý Tu thề son sắt: "Không bao lâu nữa tôi sẽ trở thành gia chủ nhà họ Lý, đến lúc ấy tôi sẽ dốc hết toàn lực để nâng đỡ cậu bằng được!"
"Ha ha, vậy à?"
Đôi mắt Lý Trạch Vũ loé lên sát khí.
Lý Tu chợt cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống nhanh chóng, không khỏi rùng mình.
"Nói miệng không có bằng chứng, mày lấy gì để chứng minh mày sẽ lên làm gia chủ nhà họ Lý?"
Giọng nói khàn khàn của Lý Trạch Vũ tỏ rõ vẻ khinh thường.
Ngẫm nghĩ một chốc, trán Lý Tu dần dần túa ra mồ hôi lạnh.
Anh ta bỗng ý thức được bản thân mình nhỡ mồm. Vừa rồi, dưới tình thế nguy ngập, anh ta đã xổ toẹt bí mật luôn chôn sâu trong lòng vì muốn giữ mạng.
Nếu mấy lời này bị đối phương ghi âm lại, anh ta không dám tưởng tượng đến hậu quả sau này!
"Không bao lâu nữa tôi sẽ trở thành gia chủ nhà họ Lý, đến lúc ấy tôi sẽ dốc hết toàn lực để nâng đỡ cậu bằng được!"
Lo cái gì thì cái đó sẽ tới, một đoạn ghi âm lặng lẽ vang lên bên tai Lý Tu.
"Các người là ai? Rốt cuộc các người muốn làm gì!"
"Vả lại, mấy lời nói nhăng nói cuội vừa nãy chỉ là để lừa các người tin tôi mà thôi!"
"Các người cứ tưởng như vậy là có thể uy hiếp tôi hả?"
Mặt mũi Lý Tu tái nhợt, cố gắng đổi trắng thay đen để che đậy sự hoảng loạn trong lòng.
Đột nhiên.
"Xoẹt!"
Miếng vải bịt mắt Lý Tu bị người ta giật xuống.
Ngay lập tức, anh ta thấy rõ đám người đứng trước mặt mình.
Lúc nhìn thấy Lý Trạch Vũ nhếch mép cười tà, anh ta suýt nữa ngất đi vì sợ.
"Em… Em họ, sao lại là em!"
Lý Tu cả kinh.
Lý Trạch Vũ vẫn giữ nụ cười: "Anh họ thân mến của tôi, gặp tôi anh có vui không, có bất ngờ không?"
Vui con mẹ mày, suýt nữa doạ ông đây chết khiếp!
Mặc dù trong lòng chửi tục nhưng Lý Trạch Vũ vẫn cố nặn ra một nụ cười, nói: "Em họ, niềm vui bất ngờ của em làm anh giật cả mình. Ha ha ha. Anh biết rồi, chắc hẳn em buồn chán quá nên muốn đùa giỡn anh đúng không?"
"Bị anh nhìn ra mất rồi."
Lý Trạch Vũ bĩu môi, bực bội nói: "Ôi, từ bé đến lớn anh họ đều thông minh hơn tôi, thật sự rất nhàm chán."
Hắn vừa nói vừa lấy tay cởi dây trói trên người Lý Tu.
Phù…
Lý Tu thở phào một tiếng nặng nề, định mở miệng nói.
"Bụp!"
Một cú đấm dữ dội thụi trúng bụng anh ta, lập tức khiến anh ta nôn sạch đồ ăn từ đêm qua.
"Anh thông minh thật đấy, nhưng mà…"
Lý Trạch Vũ hừ lạnh, nói: "Đm, đừng tưởng ông đây là đồ ngu!"
Lý Tu cố nén cơn khó chịu trên người, giải thích: "Em họ đừng hiểu lầm mà. Lúc nãy anh nói đùa với em thôi. Em tin anh đi, anh luôn trung thành hết mực với em và chú mà."
"Mẹ kiếp, bớt nói đi. Tiếp sau đây tôi hỏi anh đáp, nếu dám lừa tôi, hừ…"
Lý Trạch Vũ nở nụ cười bất thiện.
Lý Tu giơ ba ngón tay lên thề thốt: "Anh nhất định sẽ trả lời mọi câu hỏi của em một cách chân thật, tuyệt đối không nói dối nửa lời!"
"Được. Tôi hỏi anh, ba năm trước ai đã sai khiến anh xúi giục tôi đi nhúng chàm Diệp Khuynh Thành?"
Lý Trạch Vũ nghiêm nghị hỏi.
Tuy Lý Tu có chút dã tâm nhưng trí tuệ anh ta không bì kịp với tham vọng đó.
Chiêu mượn đao nhà họ Diệp để xử lý hắn nhất định là tác phẩm đến từ kẻ khác.
"Không có ai xúi anh, lúc ấy anh cũng uống say, nhất thời hồ đồ. Vì vậy mới làm hại em họ, khiến em họ mắc phải sai lầm lớn!"
Lý Tu biết Lý Trạch Vũ quay lại chắc chắn sẽ hỏi mình về sự việc năm đó, vậy nên anh ta đã chuẩn bị trước câu trả lời.
"Thiếu gia, kẻ này không thành thật, chi bằng…"
"Tương Vong…"
Cẩu Phú Quý liếc sang Vật Tương Vong.
Dẫu sao Lý Tu cũng là người nhà họ Lý, cho dù anh ta phạm sai lầm cũng không tới phiên hai người họ ra tay.
Đó là quy tắc!
Lý Trạch Vũ hiểu rõ điều này, vì vậy mới bỏ qua bọn họ, cố tình để Sói đen xuống tay bắt cóc Lý Tu.
"Đại đương gia, hay là tôi cho gã nếm thử cảm giác bị róc xương?"
Sói đen chủ động xin đi 'xử lý giặc'.
"Đừng!"
Chỉ hai chữ 'lóc xương' cũng khiến Lý Tu kinh hồn bạt vía, vội vàng giải thích: "Em họ, em tin anh đi, anh thật sự không lừa em!"
"Tin anh? A~"
Lý Trạch Vũ khẽ phì cười, nhưng ngay sau đó lại chỉ tay về phía ba người Cẩu Phú Quý, nói: "Anh chọn một người trong số họ để đấu tay đôi đi, nếu thắng thì tôi sẽ tin!"
"Ơ!"
Lý Tu hơi há miệng, vẻ mặt ngẩn ngơ.
"Ấy, tôi nhớ ra rồi. Hồi nãy anh bị tôi đấm một cú, đang bị thương…"
Nghe thế, Lý Tu tưởng Lý Trạch Vũ sẽ đổi ý, không ngờ…
"Bụp!"
Lý Trạch Vũ bất thình lình giáng một quyền lên bụng Lý Tu.
"Rốt cuộc mày muốn làm gì!"
Lý Tu run lên, không kìm nổi cơn giận.
Lý Trạch Vũ cười ha hả, đáp: "Anh họ thông minh như vậy, chẳng lẽ chưa từng nghe 'âm cộng âm thành dương' à? Bây giờ tôi đánh anh tổng cộng hai đấm, thế là thương tích trên người anh gần như không thành vấn đề nữa rồi!"
Mẹ nó!
Lời giải đáp này không chỉ khiến Lý Tu bất mãn mà cả đám Cẩu Phú Quý cũng phải cạn lời.
Lý Tu nén giận, nhìn Lý Trạch Vũ chằm chặp, rất muốn hỏi đối phương học toán từ giáo viên hoá học hay sao?
'Âm cộng âm thành dương' mà có tác dụng thì bác sĩ trên toàn thế giới ra đê hết rồi, thế gian này không còn bệnh tật gì cả!
"Anh họ, mau chọn đi!"
Lý Trạch Vũ tỏ vẻ 'lòng kiên nhẫn của tôi là có hạn'…