Vừa nói, Cung Nghê Thường vừa tiến về phía Lý Trạch Vũ vài bước, kiễng chân ghé vào tai Lý Trạch Vũ nhỏ giọng nói: "Bởi vì Lý thiếu hiệp biết Ngự Long Thần Công!"
Trong phút chốc, sắc mặt Lý Trạch Vũ đột nhiên thay đổi.
Dựa theo những gì đạo sĩ Vân Trung nói, người trong giang hồ chỉ nghe nói đến tên của Ngự Long Thần Công, đến nay vẫn không có ai nhìn thấy nó cả!
Tuy nhiên, người phụ nữ trước mặt đã nhìn thấu tuyệt kỹ của hắn!
"Làm sao cô biết?"
Trong mắt Lý Trạch Vũ lóe lên một chút sát khí.
Hắn hiểu rất rõ đạo lý thất phu vô tội hoài bích kỳ tội đó!
*Lão thất phu vốn không có tội, nhưng vì lão sở hữu thứ ngọc quý mà thân phận của lão không xứng đề có được, khiến người ta thèm thuồng để ý, ấy chính là cái tội.
Ngự Long Thần Công là một cám dỗ lớn đối với mỗi Võ giả, và một khi ai đó biết rằng hắn có thể điều khiển Ngự Long Thần Công thì tương lai sau này hắn khó có thể bình yên được nữa.
Cung Nghê Thường có thể rõ ràng cảm giác được mình bị một sát ý vô hình khóa chặt, cô ấy biết nếu không đưa ra lời giải thích hợp lý thì có lẽ hôm nay cô ấy không thể ra khỏi cánh cửa này.
"Cũng chỉ là trùng hợp khi tiểu nữ có thể nhận ra công pháp của Lý thiếu hiệp, Lý thiếu hiệp cũng không phải lo tiểu nữ tiết lộ chuyện này ra ngoài đâu."
Cung Nghê Thường giả vờ bình tĩnh rồi nói thêm: "Dù sao thì cho dù tôi có nói ra, làm sao người khác có thể dễ dàng tin được?"
"Những người khác sẽ tin!"
Ý định giết chóc trên người Lý Trạch Vũ không hề giảm: "Với thực lực mạnh mẽ như vậy ở độ tuổi trẻ như thế, nếu lan truyền chuyện đó trên giang hồ thì sẽ không có ai không tin!"
Nghe vậy, trong lòng Cung Nghê Thường thở dài.
"Tôi hy vọng cô vẫn có thể đưa ra một lý do để tôi tin, nếu không..."
Lý Trạch Vũ cười lạnh một tiếng, uy hiếp không thèm che giấu.
"Lý thiếu hiệp, đảo Thiên Đường chúng tôi không có thù oán với anh!"
Hô hấp của Cung Nghê Thường dần dần không đều, cô ấy thầm hối hận vì lẽ ra mình không nên nói nhiều như vậy nhưng bây giờ đã quá muộn để hối hận.
"Tôi có thể tin tưởng cô nhưng cô phải ăn cái này."
Vừa nói, Lý Trạch Vũ vừa lấy ra một viên thuốc từ trong ngực.
Cung Nghê Thường không cần phải đoán cũng biết viên thuốc này là công cụ được đối phương dùng để khống chế bản thân, cô ấy không khỏi sợ hãi lùi lại mấy bước.
"Hoặc cho tôi một lời giải thích hợp lý, hoặc ăn cái này, hoặc... Tôi sẽ giết cô!"
Giọng điệu của Lý Trạch Vũ thờ ơ, hắn không hề có ý đùa giỡn chút nào.
Sau khi do dự một lúc, Cung Nghê Thường không dám đưa ra lựa chọn.
Lý Trạch Vũ hơi không kiên nhẫn, "vèo" một tiếng vọt tới, trong lúc Cung Nghê Thường còn chưa kịp phản ứng đã ấn lên trên người cô ấy.
"A!"
"Buông tôi ra!"
Cung Nghê Thường muốn phản kháng nhưng cô ấy không có khả năng làm như vậy.
Lý Trạch Vũ từ phía sau đè lên thân thể mềm mại của Cung Nghê Thường, vươn tay vào miệng đối phương, trực tiếp nhét viên thuốc vào.
Trong mắt Cung Nghê Thường lóe lên một chút hoảng sợ: "Anh cho tôi ăn cái gì?"
Lý Trạch Vũ cười nói: "Không quan trọng là cái gì, cái quan trọng là sau này cô phải tìm tôi để lấy thuốc giải mỗi tháng!"
Sắc mặt Cung Nghê Thường trầm xuống, cô ấy đoán viên thuốc này là do Lý Trạch Vũ dùng để khống chế cô ấy.
"Anh là đồ hèn hạ!"
"Nếu cô dám mắng lần nữa, tháng này sẽ không có thuốc giải."