Sau một tiếng thét ngang ngược phách lối, trước cổng phái Nga Mi lập tức trở nên yên tĩnh lại.
Tâm mắt mọi người cùng đổ dồn về phía Lý Trạch Vũ và Mộc Hăng Sinh vừa phi lên trên.
“Tiểu tử, cậu là ai?
Hồ Nhất Phong muốn chơi trội nên bước lên trước.
Lý Trạch Vũ chắp tay sau lưng, đưa mắt nhìn toàn thể người đang ở đây, nói: “Tại hạ là Lý Trạch Vũ, Tê Tiên Nhi là bạn của tôi, xịn chư vị nể mặt Lý mỗ, đừng nên làm khó phái Nga Mi nữa.”
“Cậu làm ai mà bọn tôi phải nể mặt cậu?”
“Tê Tiên Nhi là dư nghiệt Vu giáo, người người muốn tiêu diệt...”
Tất cả bắt đâu mồm năm miệng mười bàn tán xôn xao. “Láo xược!”
Lý Trạch Vũ chưa kịp lên tiếng thì Bạch Tố Y đã giành trước, quát lớn: “Đây là sư thúc tổ của Tiêu Dao Cung ta, xin Hồ chưởng môn lịch sự chút đi."
Cái gì!
Sư thúc tổ của Tiêu Dao Cung?
Toàn trường lập tức im lặng như tờ.
Ngay Cả Tề Tiên Nhi đang đứng sau lưng Lý Trạch Vũ cũng ngạc nhiên tròn mắt.
Người này không phải thiếu gia nhà họ Lý ăn chơi trác táng nổi tiếng Hoàng Thành hay sao? Trở thành sư thúc tổ của Tiêu Dao Cung từ bao giờ vậy?
“Thánh nữ Tố Y, cô khẳng định mình không đùa chứ?” Hồ Nhất Phong nhếch mép, cảm thấy khó tin: “Từ trước đến nay bọn ta chưa từng nghe nói Tiêu Dao Cung các người có sư thúc tổ gì đó!”
“Các người không biết cũng không có nghĩa là không có!”
Bạch Tố Y hùng hổ cãi lại, sau đó dẫn chúng đệ tử Tiêu Dao Cung lại gần Lý Trạch Vũ.
“Bái kiến sư thúc tổi”
“Bái kiến sư thúc tổ...
Hơn trăm đệ tử Tiểu Dao Cung đồng thanh lên tiếng. “Không cần đa lễ!"
Lý Trạch Vũ chắp tay sau lưng, trên mặt nở nụ cười thâm sâu có phần giả tạo.
Trương Bách Khâm cách đó không xa nghiến răng ghen tị.
Anh ta vốn hận Lý Trạch Vũ thấu xương, lúc này lại bị đối phương cướp đi hào quang thuộc về mình!
Nghĩ vậy, Trương Bách Khâm hằng giọng chất vấn: “Tê Tiên Nhi chính là dự nghiệt Vu giáo, ai nấy đều muốn trừng phạt. Tiêu Dao Cung các người định thông đồng làm bậy với tà giáo hay sao?”
Ngay khi câu này được nói xong, không khí hiện trường trở nên căng thẳng.
“Sư thúc tổ, người chắc chản Tê Tiên Nhi không phải dư nghiệt Vu giáo ạ?”
Mặc dù Bạch Tố đeo mạng che mạng nhưng nhìn vào ánh mắt cũng có thể nhận ra sự biến đổi trong đó.
Suy cho cùng, nếu Tê Tiên Nhi thực sự là yêu nghiệt Vu giáo thì hành vi này của Tiêu Dao Cung sẽ là rất sai lầm!
Nghe vậy, Lý Trạch Vũ quay đầu nhìn Tê Tiên Nhi, đối phương cũng đang nhìn hắn.
Hai người bốn mắt nhìn nahu.
Từ trong ánh mắt phức tạp của Tề Tiên Nhi, Lý Trạch Vũ cảm nhận được đối phương đang căng thẳng, sợ hãi và thêm đôi chút chờ mong!
“Cô ấy có phải dư nghiệt Vu giáo hay không cũng chẳng quan trọng, quan trọng là Lý Trạch Vũ ta muốn bảo vệ cô ấy bình an vô sự!”
Giọng điệu nghênh ngang của Lý Trạch Vũ dường như có khả năng thẩm thấu, trực tiếp truyền vào tai tất cả những người đang có mặt.
Không ai chú ý tới việc cơ thể thướt tha của Tê Tiên Nhi đang khế run rẩy, cảm động đến nỗi lặng lẽ rơi lệ.
Không còn nghỉ ngờ gì nữa, câu nói này sẽ đẩy Lý Trạch Vũ vào thế đối đầu với võ lâm chính phái. Cô không ngờ đối phương sẽ vì mình mà làm ra hành động điên cuồng thế này!
“Vô sỉ! Cậu dám đứng về phe dư nghiệt tà giáo, vậy thì đừng trách đao của Hồ mỗ không lưu tình!”
“Xoẹt!” Hô Nhất Phong ra vẻ chính khí, hăm hăm rút đao ra.
Ngay khi ông ta vừa dứt lời, nơi Lý Trạch Vũ đang đứng chỉ còn lại chút dư ảnh, chỉ trong chớp mắt đã vọt tới trước. mặt Hồ Nhất Phong.
Tâm mắt mọi người cùng đổ dồn về phía Lý Trạch Vũ và Mộc Hăng Sinh vừa phi lên trên.
“Tiểu tử, cậu là ai?
Hồ Nhất Phong muốn chơi trội nên bước lên trước.
Lý Trạch Vũ chắp tay sau lưng, đưa mắt nhìn toàn thể người đang ở đây, nói: “Tại hạ là Lý Trạch Vũ, Tê Tiên Nhi là bạn của tôi, xịn chư vị nể mặt Lý mỗ, đừng nên làm khó phái Nga Mi nữa.”
“Cậu làm ai mà bọn tôi phải nể mặt cậu?”
“Tê Tiên Nhi là dư nghiệt Vu giáo, người người muốn tiêu diệt...”
Tất cả bắt đâu mồm năm miệng mười bàn tán xôn xao. “Láo xược!”
Lý Trạch Vũ chưa kịp lên tiếng thì Bạch Tố Y đã giành trước, quát lớn: “Đây là sư thúc tổ của Tiêu Dao Cung ta, xin Hồ chưởng môn lịch sự chút đi."
Cái gì!
Sư thúc tổ của Tiêu Dao Cung?
Toàn trường lập tức im lặng như tờ.
Ngay Cả Tề Tiên Nhi đang đứng sau lưng Lý Trạch Vũ cũng ngạc nhiên tròn mắt.
Người này không phải thiếu gia nhà họ Lý ăn chơi trác táng nổi tiếng Hoàng Thành hay sao? Trở thành sư thúc tổ của Tiêu Dao Cung từ bao giờ vậy?
“Thánh nữ Tố Y, cô khẳng định mình không đùa chứ?” Hồ Nhất Phong nhếch mép, cảm thấy khó tin: “Từ trước đến nay bọn ta chưa từng nghe nói Tiêu Dao Cung các người có sư thúc tổ gì đó!”
“Các người không biết cũng không có nghĩa là không có!”
Bạch Tố Y hùng hổ cãi lại, sau đó dẫn chúng đệ tử Tiêu Dao Cung lại gần Lý Trạch Vũ.
“Bái kiến sư thúc tổi”
“Bái kiến sư thúc tổ...
Hơn trăm đệ tử Tiểu Dao Cung đồng thanh lên tiếng. “Không cần đa lễ!"
Lý Trạch Vũ chắp tay sau lưng, trên mặt nở nụ cười thâm sâu có phần giả tạo.
Trương Bách Khâm cách đó không xa nghiến răng ghen tị.
Anh ta vốn hận Lý Trạch Vũ thấu xương, lúc này lại bị đối phương cướp đi hào quang thuộc về mình!
Nghĩ vậy, Trương Bách Khâm hằng giọng chất vấn: “Tê Tiên Nhi chính là dự nghiệt Vu giáo, ai nấy đều muốn trừng phạt. Tiêu Dao Cung các người định thông đồng làm bậy với tà giáo hay sao?”
Ngay khi câu này được nói xong, không khí hiện trường trở nên căng thẳng.
“Sư thúc tổ, người chắc chản Tê Tiên Nhi không phải dư nghiệt Vu giáo ạ?”
Mặc dù Bạch Tố đeo mạng che mạng nhưng nhìn vào ánh mắt cũng có thể nhận ra sự biến đổi trong đó.
Suy cho cùng, nếu Tê Tiên Nhi thực sự là yêu nghiệt Vu giáo thì hành vi này của Tiêu Dao Cung sẽ là rất sai lầm!
Nghe vậy, Lý Trạch Vũ quay đầu nhìn Tê Tiên Nhi, đối phương cũng đang nhìn hắn.
Hai người bốn mắt nhìn nahu.
Từ trong ánh mắt phức tạp của Tề Tiên Nhi, Lý Trạch Vũ cảm nhận được đối phương đang căng thẳng, sợ hãi và thêm đôi chút chờ mong!
“Cô ấy có phải dư nghiệt Vu giáo hay không cũng chẳng quan trọng, quan trọng là Lý Trạch Vũ ta muốn bảo vệ cô ấy bình an vô sự!”
Giọng điệu nghênh ngang của Lý Trạch Vũ dường như có khả năng thẩm thấu, trực tiếp truyền vào tai tất cả những người đang có mặt.
Không ai chú ý tới việc cơ thể thướt tha của Tê Tiên Nhi đang khế run rẩy, cảm động đến nỗi lặng lẽ rơi lệ.
Không còn nghỉ ngờ gì nữa, câu nói này sẽ đẩy Lý Trạch Vũ vào thế đối đầu với võ lâm chính phái. Cô không ngờ đối phương sẽ vì mình mà làm ra hành động điên cuồng thế này!
“Vô sỉ! Cậu dám đứng về phe dư nghiệt tà giáo, vậy thì đừng trách đao của Hồ mỗ không lưu tình!”
“Xoẹt!” Hô Nhất Phong ra vẻ chính khí, hăm hăm rút đao ra.
Ngay khi ông ta vừa dứt lời, nơi Lý Trạch Vũ đang đứng chỉ còn lại chút dư ảnh, chỉ trong chớp mắt đã vọt tới trước. mặt Hồ Nhất Phong.