Diệp Khuynh Thành có hơi giật mình.
Lý Trạch Vũ biến mất ba năm, sau khi trở về cả người lại có những thay đổi kinh thiên động địa, thì ra đã bái sư từ mấy thế ngoại cao nhân này!
Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng lễ phép nói: “Xin chào hai vị đại sư, con tên là Diệp Khuynh Thành.”
“Con bé thật là xinh đẹp duyên dáng, thực sự là khuynh nước khuynh thành.”
Đạo sĩ Vô Trần không hề do dự mà khen ngợi.
Diệp Khuynh Thành ngượng ngùng cười nói: “Đại sư người quá khen rồi.”
“Đừng nói lời khách sáo nữa.”
Lý Trạch Vũ ngắt lời, sau đó lại dặn dò Diệp Khuynh Thành: “Trong khoảng thời gian này cô đừng chạy lung tung. Bất luận dù đi đâu cũng phải báo cho sư phụ Vô Trần một tiếng, có nghe chưa?”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, Diệp Khuynh Thành đoán có thể sẽ xảy ra chuyện lớn, nhưng cô cũng không nhiều lời, chỉ ngoan ngoãn đồng ý: “Tôi biết rồi!”
“Sư phụ Vô Trần, con giao cô ấy cho người!”
“Thằng nhóc con còn khách sáo với ta làm chi!”
Đạo sĩ Vô Trần châm một điếu xì gà, làm một động tác OK.
“Yên tâm đi làm việc của con đi. Chỉ cần có vi sư ở đây, không ai dám động đến một sợi tóc của con bé này đâu...”
Rời khỏi tập đoàn Long Thịnh.
Lý Trạch Vũ lái xe đưa hòa thượng Nhất Trinh thẳng đến phái Nga Mi.
Mặc dù sư thái Diệt Tình cũng coi như là một kẻ mạnh trong chốn giang hồ, nhưng trước một Vô Tình Thần cung có lai lịch ghê gớm rõ ràng là chưa đủ.
Để đảm bảo Tề Tiên Nhi sẽ không gặp nguy hiểm, hắn quyết định đưa hòa thượng Nhất Trinh đến phái Nga Mi.
Về vấn đề này, lão hòa thượng vui vẻ đồng ý, còn nói rằng đây là thời điểm tốt để trao đổi sâu thêm với sư thái Diệt Tình.
“Trao đổi sâu thêm cái gì?”
Lý Trạch Vũ kinh ngạc hỏi.
“Đương nhiên là trao đổi về Phật giáo và Đạo giáo rồi!”
Hòa thượng Nhất Trinh trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: “Con đừng tưởng vi sư muốn trở thành loại người như thế ấy chứ?”
Lý Trạch Vũ rất muốn nói câu: “Người vốn dĩ là vậy!” nhưng tuân theo nguyên tắc nhiều hơn một chuyện chẳng thà ít đi một chuyện, thế là đổi thành: “Sao có thể chứ? Nhân phẩm của sư phụ Nhất Trinh là thứ ai cũng thấy rõ cả!”
“Ừm, coi như thằng nhóc con nói chuyện cũng dễ nghe!”
Hòa thượng Nhất Trinh mỉm cười hài lòng, ngấm ngầm túm chặt tuyệt bản Kim Bình Mai trong áo cà sa.
Vài giờ trôi qua, sắc trời đã dần sáng.
Lý Trạch Vũ và hòa thượng Nhất Trinh xuất hiện trước cổng lớn của phái Nga Mi.
Đệ tử gác cổng nhìn thấy có người lén lén lút lút, lập tức rút kiếm ra: “Là kẻ nào? Đến phá Nga Mi bọn ta làm gì!”
“Không cần căng thẳng, là bổn minh chủ!”
Lý Trạch Vũ chắp hai tay ra sau lưng, giọng điệu nhàn nhã bình tĩnh nói: “Đi nói với sư thái Diệt Tình, bổn minh chủ có chuyện cần tìm bà ấy!”
“Thì ra là Lý minh chủ, mời sang đây...”
Đệ tử gác cổng lập tức thu kiếm lại, thái độ đổi hẳn.
Hòa thượng Nhất Trinh thấp giọng hỏi: “Thằng nhóc con tự xưng là minh chủ? Minh chủ gì chứ?”
“Cái này còn cần phải hỏi sao? Đương nhiên là minh chủ võ lâm rồi!”
Lý Trạch Vũ tự hào đáp lại.
Hòa thượng Nhất Trinh không khỏi giơ ngón tay cái lên nói: “Không hổ là đệ tử của ta!”
Cùng lúc đó.
Khi biết Lý Trạch Vũ mới sáng sớm đã đến phái Nga Mi, sư thái Diệt Tình còn tưởng rằng trong giới võ lâm đã xảy ra chuyện lớn gì, bà nhanh chóng mặc quần áo và đến chính điện.
“Lý thiếu hiệp!”
“Sư thái!”
Lý Trạch Vũ chắp tay lại.