“Bịch bịch!” Thân thủ Tề Kiêu không tầm thường, nhẹ nhàng tránh khỏi năm móng vuốt của Cẩu Phú Quý, đồng thời đâm một dao về phía huyệt Thái Dương người kia.
Tốc độ vô cùng nhanh.
Cẩu Phú Quý do khinh thường đã khiến mình lâm vào nguy hiểm, vội mở miệng cầu cứu: “Thiếu gia, nhanh… tiếp sức.”
Mẹ, không có thực lực lại thích làm màu.
Lý Trạch Vũ thật sự cạn lời…
Trong chớp mắt, chân Lý Trạch Vũ đã di chuyển, chỉ trong nửa hơi thở mà hắn đã vọt đến bên cạnh Cẩu Phú Quý.
“Phanh—”
Con dao trong tay Tề Kiêu bị chặn lại, sau đó cơ thể bay lên và xoay vài vòng trên không trung.
“Phanh!”
Lý Trạch Vũ tùy ý đá hắn ta một cái.
“Á...”
“Phụt!”
Tề Kiêu ngã lộn ngược xuống đất, mấy cái xương sườn trước ngực bị gãy, phun ra một ngụm máu tươi.
“Anh Hổ!”
Tống Liên Nhi lao về phía Trịnh Hổ.
Trịnh Hổ thì lảo đảo đứng dậy, mặc dù toàn thân bị thương nặng nhưng vẫn không chút do dự lao về phía Tề Kiêu.
Có lẽ anh ta đã sớm quyết định, cho dù có chết cũng phải giết chết tên cặn bã Tề Kiêu này!
“Dừng tay!”
Vật Tương Vong cản Trịnh Hổ lại: “Các người đi đi.”
“Tôi muốn giết nó!”
Trịnh Hổ điên cuồng gào lên.
“Hắn sẽ chết, nhưng không phải bây giờ.”
Lý Trạch Vũ vừa nói vừa liếc Trịnh Hổ: “Tôi thấy anh cũng nghĩa khí, nếu muốn thì có thể chuyển sang quân đoàn Hổ Khiếu ở Bắc Cương!”
“Cảm ơn cậu, Trịnh Hổ xin thề, có chết cũng không quên!”
Trịnh Hổ không hề ngốc mà vô cùng thông minh.
Anh ta biết, nếu hôm nay đám người Lý Trạch Vũ không xuất hiện thì vợ chồng anh ta cũng không cần nghĩ đến hậu quả.
Vì vậy, khi đối diện với lời mời chào của Lý Trạch Vũ, anh ta không chút do dự đồng ý.
“Xoẹt!”
Đột nhiên một ông lão giả xuất hiện, đi thẳng về phía Lý Trạch Vũ.
Lý Trạch Vũ phản ứng rất nhanh. Khi đối phương lao đến cơ trước mặt, hắn đã tung ra một cú đấm.
“Bang bang!”
Tiếng tay va chạm!
Lý Trạch Vũ đứng yên tại chỗ mà không chút sứt mẻ, trong khi tên kia thì lùi lại bốn, năm bước.
Ai mạnh ai yếu, mọi người đều rõ.
Nhưng khi thấy cảnh này, Lý Trạch Vũ có chút giật mình.
Dù quyền vừa rồi hắn tung hơi vội nhưng vẫn dùng năm phần công lực, vậy mà ông lão này không những không nổ chết, mà chỉ lùi bốn, năm bước.
Ngay khi hắn chuẩn bị tiếp tục ra tay thì người phía sau đã ôm Tề Kiêu xoay người bỏ chạy.
“Muốn trốn?”
Lý Trạch Vũ hừ lạnh một tiếng rồi đuổi theo.
Lúc này, hành lang ngoài cửa đã tụ tập rất nhiều người, tất cả đều là tử thị mà Tề Kiêu nuôi dưỡng!