Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! - Lý Trạch Vũ (Truyện Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bé con à, muốn mượn danh Tiêu Dao cung để dọa lão phu hả? Vô ích thôi!”

Tả Thiên Thu cất tiếng cười càn rỡ, khinh thường nói: “Không tin thì về hỏi Ngọc Phượng Hoàng xem đã bao giờ lão phụ sợ mấy người chưa?”

Không thể phủ nhận một điều vị đức lão phái Thanh Thành ngạo mạn thật, nhưng thực lực và bối phận của người ta cũng chình ình ở đó, đương nhiên là có tư bản để mà càn rỡ.

Đạo sĩ Thanh Phong nhấc chân bước ra, ôm quyền nói: “Tả tiền bối, có phải giữa ông và Lý thiếu hiệp có hiểu lầm gì không?”

Tả Thiên Thu khoát tay, nói: “Chưởng giáo Thanh Phong à, đáng lý ra hôm nay tôi không nên diễu võ giương oai ngay tại Đạo môn của anh, nhưng thằng nhãi này và tôi có mối thù không đội trời chung, thế nên mong chưởng giáo Thanh Phong thứ lỗi cho tôi! “

Mặt mày đạo sĩ Thanh Phong sa sầm. Dù sao chỗ này cũng là sân nhà của ông ấy nên chỉ mong có thể giải quyết êm xuôi chuyện giữa hai người, nào ngờ Tả Thiên Thu lại bày ra dáng vẻ nhất định sẽ không bỏ qua, làm ông ấy thấy hơi khó xử.

“A di đà phật. “

Hòa thượng Đức Viễn chắp hai tay, khuyên bảo: “Nhưng Tả thí chủ à, oan oan tương báo bao giờ…”

“Thằng nhãi Đức Viên kia, bớt giảng đạo lý trước mặt lão phu đi, lúc lão phu trao đổi phật hiệu với sư phụ của cậu, tức hòa thượng Tố Nhân thì cậu còn chưa ra đời đâu!”

Có thể nói, hai chữ “Cuồng vọng” đã được Tả Thiên Thu tái hiện lại vô cùng nhuần nhuyễn.

Tới cả Tam đại thánh địa như Tiêu Dao cung, Đạo môn và Thiền Lâm tự mà ông ta cũng chẳng thèm nể mặt nể mày gì cả.

“Phái Thanh Thành đúng không?”

“Tốt, tốt lắm!”

Lý Trạch Vũ nãy giờ vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng.

“Nhãi ranh, hôm nay lão phu sẽ để mày chết trong minh bạch!”

Tả Thiên Thu trừng mắt nhìn hắn đầy tàn nhẫn, đặng nói: “Tả Kinh Vân chính là chắt của lão phu, mày dám giết chắt của lão, thế nói xem có phải hai chúng ta không đội trời chung không?”

“Hóa ra là vậy.”

Lý Trạch Vũ bình thản đáp lời: “Nếu thế thì quả nhiên giữa hai ta có mối thù không thể nào hóa giải được rồi.”

“Mày biết vậy thì tốt!”

Tả Thiên Thu hăng hái nói tiếp: “Nếu mày tự kết liễu, may ra sẽ được chết thoải mái, nhưng một khi chờ lão phu ra tay, sợ là mày sống không nổi, chết không xong đấy.”

“Bổn thiếu cũng tặng lại cho ông một câu.”

Nghe đến đây, Lý Trạch Vũ chẳng những không sợ, còn nở nụ cười khinh miệt: “Đến giờ ông lãnh cơm hộp rồi!”

Hả?

Tả Thiên Thu ngẩn người, còn chưa kịp hiểu “lãnh cơm hộp” là có ý gì thì Lý Trạch Vũ đã phi cái “vèo” tới trước mặt ông ta.

Nhanh quá!

Đây là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Tả Thiên Thu.

“Bốp bốp bốp!”

Thế nhưng tốc độ ra quyền của Lý Trạch Vũ còn nhanh hơn, còn chưa tới nửa nhịp thở thì hắn đã tung liền tù tì sáu đấm.

Về phía Tả Thiên Thu, dù phản ứng rất nhanh nhạy, đã né được tận bốn quyền nhưng vẫn không đủ sức tránh khỏi mà trúng hai quyền còn lại!

“Xoạt!”

Chỉ trong chớp mắt, Tả Thiên Thu đã bị đánh lùi vài chục bước.

“Sư tổ!”

Lục Hồng hoảng hồn, hiển nhiên không hề đoán trước được Lý Trạch Vũ lại mạnh đến mức thái quá như vậy, tới cả đức lão của phái Thanh Thành cũng không chiếm được thế thượng phong lúc đối chiến với hắn.

Không chỉ anh ta mà rất nhiều người có mặt tại hiện trường, ngoại trừ vài người từng lĩnh giáo qua thực lực thật sự của Lý Trạch Vũ như sư thái Diệt Tình hay Bạch Tố Y, đều không kiềm nổi mà lộ vẻ sợ hãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK