Đúng lúc này, Tống Minh Cao, phó thành chủ Tuyên Thành cũng đứng dậy, nói: "Hội trưởng Lưu, ngài Lý chính là khách quý của tôi, ông có chắc là nhất định phải để khiến người này rời đi không?"
Cái gì!
Lưu Gia Thành ngẩn người, hiển nhiên ông ta cũng không ngờ chuyện Lý Trạch Vũ sẽ có dính líu quan hệ với Tống Minh Cao nên nhất thời không biết nên quyết định như thế nào, chỉ có thể đưa mắt nhìn về phía Tần Hạo Nhiên.
Ánh mắt Tần Hạo Nhiên âm u nói: "Đêm nay là tiệc tối giao lưu của giới kinh doanh Tuyên Thành, một người ngoài tới đây rõ ràng không thích hợp, chẳng lẽ một thành chủ Tuyên Thành như tôi mà còn không có quyền quyết định chuyện này hay sao?"
Lời này không thể nghi ngờ là đang nhắc nhở Lưu Gia Thành, Tần Hạo Nhiên gã mới là thành chủ, còn Tống Minh Cao chỉ là một phó thành chủ, ông ta nên lấy lòng ai cũng không cần gã phải dạy.
Lưu Gia Thành ngầm hiểu trong nháy mắt, ông ta cho Tống Minh Cao ánh mắt xin lỗi, rồi lần nữa xua đuổi: "Ngài Lý, tôi thực sự xin lỗi, xin hãy lập tức rời khỏi nơi này."
Lúc này, Trần Thanh Tuyết im lặng hồi lâu chủ động kéo ống tay áo của Lý Trạch Vũ, thấp giọng nói: "Quên đi, chúng ta đi thôi, bữa tiệc tối này chẳng có gì thú vị cả!"
Lý Trạch Vũ mỉm cười với cô rồi nói: "Không cần lo lắng, cứ giao cho tôi xử lý."
Ngay sau đó, hắn lại nhìn về phía Tần Hạo Nhiên: "Nếu như tôi nhớ không lầm, Tần Hạo Nhiên cậu chỉ là thành chủ đại diện của Tuyên Thành thôi, đúng không?"
"Hai chữ ‘đại diện’ trên đầu thành chủ Tần sẽ bị gỡ bỏ sớm thôi, chậm nhất không quá ba ngày!"
Thư ký bên cạnh Tần Hạo Nhiên đắc ý mở miệng.
"Ha ha ha~"
Lý Trạch Vũ cười đầy ẩn ý: "Cậu cam đoan với bên trên là sẽ thuyết phục gia tộc Pinault đến Tuyên Thành đầu tư nên mới nắm chắc vị trí thành chủ như vậy, tôi nói có đúng không?"
Nghe hắn nói vậy, Tần Hạo Nhiên nheo mắt lại.
Gã có thể được điều từ địa khu đến Tuyên Thành đảm nhiệm vị trí đại diện thành chủ, trong đó không thể thiếu được sự trợ giúp của nhà họ Tần. Nhưng quan trọng hơn là gã có thể kéo được gia tộc Pinault, một trong mười gia tộc tài phiệt hàng đầu toàn cầu đến Tuyên Thành đầu tư.
Với công lao lớn như thế, đã đủ để cho gã nắm chặt được vị trí Thành chủ Tuyên Thành!
Thế nhưng mà...
Chỉ có người nhà họ Tần mới biết bí mật này, vậy tên này biết được từ đâu?
"Thật xin lỗi, tôi vừa nghe nói gia tộc Pinault sẽ không tới Tuyên Thành đầu tư, đối phương có nói rõ là thành chủ Tống Minh Cao tài cao xuất chúng, năng lực lãnh đạo cũng cực mạnh, nếu để người này đảm nhiệm vị trí thành chủ Tuyên Thành thì có lẽ bọn họ sẽ thay đổi ý định."
Lý Trạch Vũ hời hợt buông lời.
Ánh mắt Tống Minh Cao đứng bên cạnh loé sáng.
"Ha ha ha..."
Tần Hạo Nhiên khinh thường cười phá lên.
Nếu như gia tộc Pinault thật sự không đến Tuyên Thành đầu tư, vậy thì gã tuyệt đối sẽ là người đầu tiên được biết.
Mà chuyện này chỉ đơn giản là không có khả năng!
Bởi vì gã đã hứa hẹn với gia tộc Pinault, một khi gã thượng vị thì sẽ cung cấp cho đối phương một chính sách phát triển mà bọn họ không thể từ chối.
"Mẹ nó, xem cậu cười vui vẻ chưa kìa."
Lý Trạch Vũ nhếch miệng, châm chọc: "Hy vọng lát nữa cậu đừng có khóc."
Vừa dứt lời...
"Cạch!" Cánh cửa phòng tiệc bị người đẩy ra.
Chỉ thấy một ông già da trắng bước vào đầu tiên, đi theo sau là hơn chục trợ lý.
"Vị kia là... Tộc trưởng gia tộc Pinault, Thatcher!"
Tất cả các ông trùm giới kinh doanh có mặt ở đây đều nhận ra thân phận của người đến, thoáng chốc cả đám sợ hãi không thôi.
Tần Hạo Nhiên giật mình, rõ ràng cũng không ngờ Thatcher lại đích thân đến Tuyên Thành.
"Ngài Thatcher, hoan nghênh..."
Tần Hạo Hiên tỉnh táo lại, ngay lập tức dẫn trợ lý đến nghênh đón.
Nhưng mà Thatcher không để ý tới gã mà bước nhanh tới trước mặt Lý Trạch Vũ, khom người chín mươi độ: "Đại đương gia, sau khi nhận được chỉ thị của ngài tôi đã lập tức đến ngay, hy vọng không làm chậm trễ chuyện lớn của ngài!"
Chuyện này, sao có thể như vậy được!
Chẳng lẽ mắt của bọn họ hỏng rồi?
Cằm của các vị khách suýt nữa rơi xuống đất.
Trần Thanh Tuyết cũng che miệng, si ngốc nhìn sang Lý Trạch Vũ.
Đầu óc cô lúc này hoàn toàn trống rỗng!
Bởi vì cô thực sự không thể hiểu được tại sao Thatcher lại cung kính với người này như thế...