Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! - Lý Trạch Vũ (Truyện Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái độ của Phùng Thương đã rất rõ ràng, có quan hệ mật thiết với Lý Trạch Vũ.
Không ai trong phòng hội nghị dám đứng lên làm chim đầu súng, cho dù là mấy vị cổ đòng cùng một đám với Lưu Phong đều không dám lên tiếng.
“Đội trưởng Phùng, vừa rồi là do tôi vô tình trật tay, không có ai đánh tôi cả!”
Nữ cổ đông nơm nớp lo sợ mở miệng.
Ngay khi những lời này được nói ra, Lưu Phong đã hét lên với cô với vẻ hoài nghỉ: “Chu Lệ, con mẹ nó cô điên rồi hả?”
“Ông Lưu, khỉ nói chuyện xin ông chú ý một chút, vừa nãy tôi vô tình bị trật tay, không liên quan gì với người khác cả.”
Chu Lệ quăng ra một ánh mắt chán ghét.
Người sáng suốt cũng nhìn ra được phòng pháp vụ đang hướng về Lý Trạch Vũ, mà có thể lộ ra loại đồ như Thẻ Kim Long’ đại diện cho thân phận tôn quý đã đủ để chứng minh người ta có lai lịch rất lớn.
Chính ông muốn chết thì đừng có mà kéo
theo bà đây!
Dưới ánh mắt của mọi người, Lưu Phong vô cùng không cam lòng bị người của phòng pháp vụ dẫn đi.
Chu Lệ và hai vị cổ đông khác cũng xám xịt rời đỉ.
So sánh với Lưu Phong thì chí ít bọn họ không cần ăn cơm quốc gia, mà bán cổ phần cho Lý Trạch Vũ chưa chắc không phải một chuyện tốt.
Dù sao ai cũng có thể dự liệu được kết cục của khoa học kỹ thuật Vân Dương, lúc này bán cổ phần ra ngoài tương đương với việc kịp thời cắt lỗ.
Bên trong văn phòng tổng giám đốc.
Trần Thanh Tuyết phức tạp nhìn Lý Trạch Vũ, nếu như không phải vừa rồi có hành động phía sau thì phong ba mâu thuần nội bộ không biết làm như thế nào mới lắng xuống được.
Chỉ là…
Vừa nghĩ tới Lý Trạch Vũ đánh mông mình, cò lại rất muốn báo thù!
“Chị, chị ngàn vạn lần phải bình tĩnh một chút, chúng ta không đấu lại anh rể đâu.”
Trần Thanh Dao thấp giọng nhắc nhở.
“Em ngậm miệng!1′ Trần Thanh Tuyết ôm hận lườm cô một cái.
Cô nhóc chết tiệt không có chút cốt khí nào!
Hôm qua khỉ bị đánh còn trái một câu, phải một câu tên khốn, hôm nay thì cứ anh rể ơi anh rể à ngọt xớt vậy đó.
“Chị à…”
“Em đi ra ngoài trước đỉ, chị muốn nói chuyện riêng với hắn một chút.”
Trần Thanh Tuyết ngắt lời nói.
Hắn này tự nhiên là chỉ Lý Trạch Vũ đang ngồi ở trên ghế sofa hít mây nhả khói kia, Trần Thanh Dao liếc mắt nhìn hai người bọn họ một chút rồi lập tức ngượng ngùng rời khỏi văn phòng.
“Cạch!” Cánh cửa bị khép lại.
“Cô nam quả nữ ở chung một phòng, rất dê khiến cho người ta hiểu lầm.”
Lý Trạch Vũ cũng không ngẩng đầu lên, mở miệng.
Nhưng mà suy nghĩ kỹ một chút thì một nam hai nữ ở chung một phòng, hình như cũng
khiến cho người ta dễ liên tưởng giống như vậy.
“Tôi cảnh cáo anh, không được đánh chủ ý đến em gái của tôi!”
Trần Thanh Tuyết dùng giọng điệu rét lạnh cảnh cáo nói: “Nếu như anh còn dám tốn thương Thanh Dao, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua anh.”
“Chậc chậc!”
Lý Trạch Vũ liếc mắt đảo qua cô một cái, tức giận nói: “Lời này của cò… Người không biết còn tưởng rằng tôi đã làm gì bội tình bạc nghĩa với cả hai chị em cô, xin nhờ, anh đây trông có giống loại người đó không?”
Không phải giống, mà hoàn toàn là loại người đó!
Trần Thanh Tuyết liếc mắt, cảnh tượng tối hôm qua chị em hai người bị đánh đòn còn rõ mồn một trước mắt, trong lúc nhất thời cô vừa thẹn vừa giận.
“Khụ khụ.”
Dường như Lý Trạch Vũ cũng nhớ tới hành vi cầm thú của mình, không khỏi nói sang chuyện khác: “Nói đi, cô muốn nói chuyện gì với tôi?”
“Hừ.”
Trần Thanh Tuyết chép miệng, nói: “Tôi là người ân oán rõ ràng, chuyện của công ty cám ơn anh.”
“Không cần thiết.”
Lý Trạch Vũ xua tay, ngắt lời nói: “Tôi chỉ xem trọng tương lai của khoa học kỹ thuật Vân Dương, lại vừa vặn có người muốn bán cổ phần ra, vậy có lý do gì mà tôi lại không mua đây?”
Hả?
Trần Thanh Tuyết nghe lời này thì giật mình.
Khoa học kỹ thuật Vân Dương còn có tương lai? Phá sản chỉ là vấn đề thời gian thôi!
Cổ đông người ta đã không chờ nổi mà vội bỏ chạy, chỉ có người cái gì cũng dều không hiểu, tục xưng đồ đần mới mua cổ phần khoa học kỹ thuật Vân Dương ở thời điểm này.
“Cô không nói tôi cũng quên mất, hiện tại tôi là đại cổ đông của khoa học kỹ thuật Vân Dương đấy, có chức vị nào thích hợp sắp xếp cho tôỉ một chút không?”
Lý Trạch Vũ bình tĩnh hỏi.
Trần Thanh Tuyết Lân nữa khẽ giật mình, nói: “Anh còn định đi làm?”
Lý Trạch Vũ gãi đầu một cái, hỏi ngược lại: “Có vấn đề gì không?”
“Hừ-”
Trần Thanh Tuyết cũng sẽ không tin chuyện ma quỷ của đối phương, thế là thuận miệng qua loa nói: “Tổ bảo vệ thiếu một cái đội trưởng, nếu anh có hứng thú thì tôi có thể tự mình xử lý thủ tục nhậm chức cho anh.”
Tổ bảo vệ!
Nghe cô nói vậy, khóe miệng Lý Trạch Vũ co quắp mấy lần, dùng tay chỉ cái mũi của mình: “Cô nói cái gì? Để ông đây đỉ làm bảo vệ?”
Thấy hắn phản ứng lớn như thế, Trần Thanh Tuyết nhất thời có chút chột dạ.
Bất kể nói thế nào thì Lý Trạch Vũ tốt xấu gì cũng đại cổ đông của công ty, mặc dù tổ trưởng tổ bảo vệ cũng là lãnh đạo, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một bảo vệ.
Nghĩ đến đây, Trần Thanh Tuyết vốn định đổi giọng, nhưng mà…
“Bảo vệ cũng được!”
Lý Trạch Vũ phấn khởi nói: “Công việc nhẹ nhàng lại đơn giản, mà hiện tại tôi mới hai mươi mốt tuổi, ít đi bốn mươi năm đường vòng so với
người khác!”
Tròng mắt của Trần Thanh Tuyết sắp rơi xuống mặt đất, nhắc lại hỏi: “Anh thật sự muốn đến tổ bảo vệ nhậm chức?”
Lý Trạch Vũ cười he he nói: “Đúng, ý tôi đã quyết, ai cũng đừng hòng khuyên tôi.”
Thấy dáng vẻ hắn không giống như đang nói đùa, Trần Thanh Tuyết thoáng chốc nghẹn lời, không biết nên nói cái gì.
“Còn có chuyện gì khác không? Nếu như không có thì tôi giới thiệu một người với cô.”
Lý Trạch Vũ thu hồi vẻ đùa cợt.
“Ai?” Vẻ mặt Trần Thanh Tuyết tràn đầy nghi ngờ.
“Cô chờ một chút.”
Lý Trạch Vũ nói rồi đi ra khỏi văn phòng.
Một lát sau, Myhill cung cung kính kính đi theo phía sau hắn trở về.
“Cò biết ông ta không?”
Lý Trạch Vũ chỉ vào Myhill hỏi.
Myhill lập tức sửa sang lại đồ vest của mình một chút, ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn qua trông khá tự hào.
Cho dù Trần Thanh Tuyết hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn nghiêm túc đánh giá Myhill vài lần, cuối cùng chậm rãi lắc đầu nói: “Không biết!”
“Bộp!”
Vừa dứt lời, Lý Trạch Vũ thưởng cho Myhill một hạt dẻ, tức giận nói: “Không phải ông nói mình rất nổi danh sao? Giới tài chính toàn thế giới không có ai là không biết ông, dám lừa gạt ông đây à!”
Lúc đầu hắn tính giả bộ một chút trước mặt Trần Thanh Tuyết, không ngờ đến thời khắc mấu chốt lại như xe bị tuột xích.
Lý Trạch Vũ nổi giận, hận không thể ném luôn Myhill qua cửa sổ ra bên ngoài.
“Đại đương gia bớt giận.”
Myhỉll âm thầm rùng mình một cái, nhíu mày nhìn về phía Trần Thanh Tuyết, dùng tiếng quốc ngữ nước Hạ lưu loát nói: “Tổng giám đốc Trần, làm phiền cô bật máy tính lên tra một chút về Thần tài chính, sau đó cô sẽ biết thân phận của tôi.”
Thần tài chính?
Vẻ mặt của Trần Thanh Tuyết thay đổi trong nháy mắt: “ông là quý ngài Myhỉll?”
“Không thể giả được!
Sự tự tin của Myhill lại trở về.
Trong giới tài chính toàn cầu có hai vĩ nhân, một người là Laffitte tiếng tăm lừng lẫy được mệnh danh là bàn tay vàng ở phố Wall, một vị khác chính là Thần tài chính Myhill!
Trần Thanh Tuyết vẫn không thể tin được, cô ngay lập tức lấy máy tính ra để tra cứu thông tin liên quan đến “Thần tài chính” này.
Nhìn vào bức ảnh trên máy tính, so sánh với người đàn ông da trắng trước mặt này một chút.
Không thể nói giống, chỉ có thể nói giống nhau như đúc!
Trần Thanh Tuyết thay đổi vẻ lạnh lùng trước đó và nói xỉn lỗi: “Ngài Myhill, rất xin lỗi vì vừa rồi không thể nhận ra là ngài.”
Myhỉll xua tay, cười nhạt nói: “Tổng giám đốc Trần quá lời rồi.”
“Khụ khụ.”
Một bên Lý Trạch Vũ ở bên cạnh cảm thấy mình bị phớt lờ, vì vậy hắn hắng giọng một cái.
“Myhill, hiện tại tôi là đại cổ đông của công ty này, nếu như ông khiến tôi thua lỗ tiền, vậy thì tôi không ngại ném ông đến hầm cầu ngâm ba ngày ba đêm đâu…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK