Lát sau…
“Lộ Á!” Lý Trạch Vũ chỉ để lại một mình tên cảnh ngục kia.
Lộ Á tức khắc nghiêm chỉnh hẳn lên, hô: “Đại đương gia, ngài có chuyện gì cần tôi đi làm sao ạ?”
Lý Trạch Vũ cúi đầu, mặt mày thoáng sa sầm: “Theo dõi nhất cử nhất động của mấy tên mới vào ban nãy cho tôi…”
Sau khi gặp gỡ, ôn chuyện, rồi công đạo chuyện “hậu sự”… một ngày một đêm trôi qua nhanh như gió thoảng.
Hiếm hoi lắm mới được trở về nhà mẹ đẻ nên vốn Lý Trạch Vũ còn định ở chơi thêm mấy ngày, nào ngờ lại nhận được cuộc gọi của người đẹp Cung Nghê Thường.
Mà Lý Trạch Vũ cũng chẳng chút bất ngờ khi người đẹp số một võ lâm lại liên lạc với mình, vì hắn từng hứa với đối phương sẽ thử khiêu chiến Thiên Quan trên đảo Thiên Đường một lần xem sao.
Trước khi tạm biệt nhau, Lý Trạch Vũ còn cố tình tới tìm các vị sư phụ để hỏi thăm tin tức về đảo Thiên Đường, kết quả lại chẳng thu hoạch được gì.
Tuy đảo Thiên Đường đã hiện diện trên giang hồ rất nhiều năm, nhưng từ xưa đến giờ chưa một lần nào nhúng tay vào chuyện tranh quyền đoạt thế, nếu Thiên Quan không xuất hiện thì có lẽ cũng chẳng bao nhiêu người biết tới địa điểm này.
Về phần tam đại thánh địa, người ra là tinh tú giới võ lâm, tất nhiên sẽ không hạ mình đi móc nối quan hệ với một thế lực nhỏ như thế rồi.
“Nhãi ranh, tuy nghe đồn trong Thiên Quan nhiều đồ tốt, nhưng vi sư vẫn cảm thấy con đừng rảnh rỗi sinh nông nỗi chạy tới đó gây chuyện làm gì.” Đạo sĩ Vô Trần chân thành khuyên bảo.
Ngọc Linh Lung gật đầu phụ họa: “Trạch Vũ à, con tài năng hơn người, tin chắc không bao lâu nữa sẽ bước lên đỉnh của thế giới, chạm tới đỉnh cao võ đạo, với con mà nói mấy thứ trong Thiên Quan có cũng được mà không có cũng chẳng sao, thế nên không cần phải mạo hiểm như vậy đâu.”
“Nếu rảnh quá không có việc gì làm thì chẳng thà đi tìm cho lão nạp mấy bộ phim mới của quý cô Maria Ozawa còn hơn.” Hoàng thượng Nhất Trinh trề môi nói.
Từ khi cái tính háo sắc của ông bị vạch trần trước mặt đạo sĩ Vô Trần và Ngọc Linh Lung, lão hòa thượng này không thèm giả vờ trước mặt người khác nữa, đúng là trọc đầu không sợ bị nắm tóc mà.
Lý Trạch Vũ mặc kệ vị hòa thường phá giới này, nhảy thẳng lên máy bay trực thăng.
“Sư phụ, đồ nhi sẽ quay về sớm thôi.”
“Sư phụ bảo trọng…”
Ba người Ngọc Phượng Hoàng nói lời từ biệt với sư phụ của mình, sau đó leo lên máy bay trực thăng theo hắn.
“Vù vù vù…”
Các cánh quạt bắt đầu khỏi động, chỉ vài phút sau, trực thăng đã rời mặt đất, bay lên trời cao.
***
Sáng sớm hôm sau, Lý Trạch Vũ đưa các sư huynh, sư tỷ của mình về nhà họ Lý, lại sai người tiễn họ về tông môn của mỗi người.
Kế đó, hắn nghỉ ngơi nguyên buổi sáng, rồi mới lười biếng lên đường đến đảo Thiên Đường.
Lần này, hắn không dẫn theo Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong, vì thể theo lời hướng dẫn của Lôi Đạt thì đảo Thiên Đường nằm ở khu vực Điền Nam, cách Đông Nam Á không xa. Và Đại Hộ Pháp thì tương đối quen thuộc với khu vực này, thế nên dẫn ông ta theo có vẻ đáng tin hơn một chút.
“Giáo chủ… Không đúng, Lý thiếu, sao ngài lại tới đây?!”
Từ sau khi Vu giáo bị nhổ tận gốc, Nam Cung Thạc đã bị lưu đày tới Điền Nam.
“A Thải, tối nay chuẩn bị thêm vài món nhé, có khách quý của ông xã tới chơi.”
“A Quyên, lấy bình Phổ Nhị thượng hạng của ông xã tới đây.”
“A Mai, mang trái cây tươi lên đi em…”
Trong suốt thời gian ở đây, ông ta đã cưới tận vài người vợ, nhưng chẳng biết là do bị bệnh kín hay có nguyên nhân nào khác mà tận mấy chục năm rồi vẫn chưa sinh được đứa con nào.
“Tiểu Nam à, ông cũng giỏi ghê ha!”
Lý Trạch Vũ giơ ngón cái lên, nói: “Trâu già gặm cỏ non, những chữ này đúng là hợp với ông đấy.”
Nam Cung Thạc cười gượng, đáp: “Lý thiếu đừng chọc tôi nữa.”
Sau đó, như nhớ tới chuyện gì, ông ta lập tức chuyển chủ đề: “Lý thiếu à, ngài cũng thấy rồi đó, tôi có tận mấy người vợ lận, lỡ tôi gặp phải chuyện gì bất trắc thì ngài nói xem, họ biết sống thế nào đây?”
Hả?