Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! - Lý Trạch Vũ (Truyện Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thưa cụ, tôi… tôi…” Trâu Hổ cũng thế, muốn nói lại thôi.

Lý Viễn Sơn nhìn chằm chằm Lý Định Quốc, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một: “Có phải… Trạch Vũ… nó… mất rồi không?”

“Cha à, lần này Trạch Vũ đã làm rạng danh nước Hạ chúng ta, xem như, xem như… chết… không uổng phí.”

“Ầm.”

Trong nháy mắt, cả người Lý Viễn Sơn nghiêng ngả như sắp té, cũng may được Tằng Thiết Trụ nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy.

“Thả ra.” Sau khi ổn định cơ thể, Lý Viễn Sơn đẩy Tằng Thiết Trụ ra, con ngươi trở nên ảm đạm, không chút sức sống, thẫn thờ xoay người lê bước ra khỏi sảnh chính, đám Lý Định Quốc theo sát phía sau.

“Rầm…”

Chưa đi được bao nhiêu bước, Lý Viễn Sơn đã hôn mê bất tỉnh.

“Cha!”

“Cụ…”

Tằng Thiết Trụ lanh lẹ ôm chặt lấy Lý Viễn Sơn.

“Mau, mau gọi bác sĩ tới đây!” Lý Viễn Sơn gân cổ quát.

Bác sĩ và y tá gia đình hay tin lập tức chạy tới, vội vàng nâng Lý Viễn Sơn lên cáng, đưa tới phòng y tế. Dù thế nào nhà họ Lý cũng là nhà giàu số một, tuy phòng y tế trong nhà không quá lớn, nhưng thiết bị chữa bệnh lại vô cùng tân tiến, cần thứ gì có thứ đó. Thậm chí, có thể tiến hành bất cứ loại phẫu thuật nào ở đây cũng được.

Bác sĩ thuần thục khám một lượt từ trên xuống dưới cho Lý Viễn Sơn, nhưng tình trạng của ông cụ rõ ràng không quá khả quan.

Tầm mười mấy phút sau, bên ngoài cổng nhà họ Lý xuất hiện vài chiếc Hongqi L5. Các nhân vật có máu mặt đã tới, dẫn đầu là Tô Cẩn Hoa. Dù gì Lý Viễn Sơn cũng là một trong số ít những người có công lớn với nước Hạ, thế nên sức khỏe của ông ấy vô cùng quan trọng.

“Lão Lý, lão Hoa tới rồi đây, để ông ấy kiểm tra thử cho ông cụ xem sao.”

Tô Cẩn Hoa vừa dứt lời, các bác sĩ lập tức tránh sang một bên, nhường chỗ cho danh y kiệt xuất Hoa Diệu Sinh tới khám cho Lý Viễn Sơn.

Qua một hồi lâu, Hoa Diệu Sinh khẽ lắc đầu thở dài: “Khát vọng sống của ông cụ không quá lớn, sợ là chịu không nổi…”

***

Khi tin Lý Trạch Vũ lìa đời được truyền ra ngoài, có người vui, cũng có người buồn.

Trong số những kẻ vui, ắt không thể thiếu Tề Đông Lâm. Sau một trận mây mưa thác loạn với hai cô gái trẻ trung xinh đẹp, lão già đó như được hồi xuân lần hai, thoạt nhìn tươi tắn, rạng rỡ vô cùng.

“A Thọ, cậu nói xem có phải ông trời đang giúp tôi không?”

“Vương gia nói chí phải, thằng nhãi súc vật nhà họ Lý kia cứ thích hoành hành ngang ngược, chết là đáng.” A Thọ nịnh nọt nói.

“Ha ha ha…” Tề Đông Lâm cất tiếng cười lớn.

Đúng lúc này, điện thoại trên bàn đổ chuông, A Thọ muốn đi nghe, lại bị Tề Đông Lâm ngăn cản: “Để tôi.”

Thật ra ông ta đã đoán được chủ nhân cuộc gọi này là ai rồi.

Quả nhiên…

“Chào ông Tề.” Giọng nói của Kawasaki Ichiryu vang lên.

“Ông Ichiryu, lần này cảm ơn ông nhiều.” Tề Đông Lâm vừa mở miệng lập tức nói lời cảm tạ, hơn nữa còn vô cùng chân thành.

Kawasaki Ichiryu cười khẽ: “Chuyện ông Tề nhờ, tôi đã giải quyết xong xuôi rồi đó, hy vọng sau này chúng ta có thể hợp tác vui vẻ với nhau.”

“Hợp tác vui vẻ.” Sau một hồi trầm ngâm, Tề Đông Lâm thốt ra bốn chữ.

“Ha ha ha!” Kawasaki Ichiryu bật cười thành tiếng: “Chẳng bao lâu nữa đích thân tôi sẽ bay tới nước Hạ để gặp ông Tề, đến lúc đó chúng ta sẽ bàn bạc chi tiết sau nhé.”

“Được thôi, cửa nhà họ Tề bọn tôi lúc nào cũng hoan nghênh ông Ichiryu cả.” Tề Đông Lâm cười đáp.

Hiện tại, ông ta còn muốn nối dõi tông đường cho nhà họ Tề, nhưng mắt ông ta vẫn còn minh mẫn lắm, ông ta biết bản thân không thể nào sống đến ngày con mình lớn khôn, cũng chẳng có năng lực lót đường cho đời sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK