"Sao mình... lại nhớ tới anh ấy!"
Cảm xúc trong lòng Diệp Khinh Nhu lẫn lộn.
Vẻ ngoài của cô ấy quá rõ ràng, và thứ cùng tồn tại với vẻ ngoài đó chính là thực lực mạnh mẽ của cô ấy.
Có rất nhiều đàn ông yêu mến cô ấy, nhưng cũng không có mấy người đủ can đảm theo đuổi cô ấy!
Bởi vì cô ấy từng độc ác tuyên bố rằng, muốn làm người đàn ông của Diệp Khinh Nhu ít nhất phải dùng thực lực chinh phục cô ấy!
Nhiều năm trôi qua như thế, nhưng cũng không có một người đàn ông nào có thể trở thành đối thử của cô!
Cho đến một ngày, Lý Trạch Vũ xuất hiện... Diệp Khinh Nhu tỉnh táo mở mắt, sử dụng khí lực toàn thân lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số mà cô ấy đã nhớ kỹ từ lâu.
"Lý Trạch Vũ, cậu có thể đến cứu tôi được không..."
Tại Tiểu Tu Di Sơn.
Lý Trạch Vũ đang gọi điện thoại cho.Jenny, ở bên ngoài vừa xảy ra chuyện được hai phút đã bị hắn biết được.
Ngay sau đó hắn cũng không để ý đến phản ứng của mấy người Ngọc Phượng Hoàng nữa, lái trực thăng rời khỏi đó.
Hai trăm cây số, ba trăm cây số!
Cuối cùng hắn đẩy tốc độ đồng hồ lên đến giới hạn bốn trăm cây số.
Mới đang ở Tiểu Tu Di Sơn thoáng một cái đã đến biên giới Tây Cương, chỉ mất hơn hai mươi phút chiếc trực thăng của hắn đã xuất hiện trong chiến khu Tây Cương.
Tiếng đại bác, tiếng chém giết, tiếng kêu vang khắp một mảnh.
Lúc Lý Trạch Vũ lái phi cơ trực thăng xuất hiện, máy bay chiến đấu của nước Thần Tam cũng lập tức bay tới chặn lại.
"Rừm rừm..."
Sau khi thành công né được mấy luồng đại bác, đủ để thấy được độ thuần thục của Lý Trạch Vũ trong việc lái máy bay.
Thế nhưng hắn cũng biết việc lái trực thăng thông thường cũng không thể nào chống lại máy bay chiến đấu của quân địch.
Có lễ trời cao đã định trước, máy bay trực thăng trùng hợp dừng lại ở ngay bờ sông Thương Lan..
Lý Trạch Vũ mở cửa máy bay rồi nhảy xuống. "Ở đây còn có người của nước Đại Hạ này!" "Ầm ầm ầm.."
Mấy chục tên binh lính của nước Thần Tam nổ súng càn quét.
"Tự tìm đường chết!"
Lý Trạch Vũ tung người chạy như điên, tốc độ nhanh tới mức ngay cả đạn cũng không theo kịp nhịp bước của hắn.
Trong phút chốc đã xông thẳng vào trận doanh của đối phương, như hổ lao vào bầy dê, tung ra ba mươi mấy quyền, hơn hai mươi binh tính của nước Thần Tam đều ngã xuống, nằm im ở đó không một ai còn thở.
"Diệp Khinh Nhu! Ông đây tới rồi, cô con mẹ nó đang ở đâu?”
Lý Trạch Vũ gắn giọng hỏi.
Không nghe thấy Diệp Khinh Nhu đáp lời, ngược lại còn thu hút không ít đạn bắn tới.
Cũng may Lý Trạch Vũ phản ứng nhanh nhẹn, tiện tay cầm lấy một cây súng trường tiêu diệt không ít người bên phía đối phương, sau đó lại núp sau một mảng nham thạch.
Cũng đúng lúc này, một bóng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Cảm xúc trong lòng Diệp Khinh Nhu lẫn lộn.
Vẻ ngoài của cô ấy quá rõ ràng, và thứ cùng tồn tại với vẻ ngoài đó chính là thực lực mạnh mẽ của cô ấy.
Có rất nhiều đàn ông yêu mến cô ấy, nhưng cũng không có mấy người đủ can đảm theo đuổi cô ấy!
Bởi vì cô ấy từng độc ác tuyên bố rằng, muốn làm người đàn ông của Diệp Khinh Nhu ít nhất phải dùng thực lực chinh phục cô ấy!
Nhiều năm trôi qua như thế, nhưng cũng không có một người đàn ông nào có thể trở thành đối thử của cô!
Cho đến một ngày, Lý Trạch Vũ xuất hiện... Diệp Khinh Nhu tỉnh táo mở mắt, sử dụng khí lực toàn thân lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số mà cô ấy đã nhớ kỹ từ lâu.
"Lý Trạch Vũ, cậu có thể đến cứu tôi được không..."
Tại Tiểu Tu Di Sơn.
Lý Trạch Vũ đang gọi điện thoại cho.Jenny, ở bên ngoài vừa xảy ra chuyện được hai phút đã bị hắn biết được.
Ngay sau đó hắn cũng không để ý đến phản ứng của mấy người Ngọc Phượng Hoàng nữa, lái trực thăng rời khỏi đó.
Hai trăm cây số, ba trăm cây số!
Cuối cùng hắn đẩy tốc độ đồng hồ lên đến giới hạn bốn trăm cây số.
Mới đang ở Tiểu Tu Di Sơn thoáng một cái đã đến biên giới Tây Cương, chỉ mất hơn hai mươi phút chiếc trực thăng của hắn đã xuất hiện trong chiến khu Tây Cương.
Tiếng đại bác, tiếng chém giết, tiếng kêu vang khắp một mảnh.
Lúc Lý Trạch Vũ lái phi cơ trực thăng xuất hiện, máy bay chiến đấu của nước Thần Tam cũng lập tức bay tới chặn lại.
"Rừm rừm..."
Sau khi thành công né được mấy luồng đại bác, đủ để thấy được độ thuần thục của Lý Trạch Vũ trong việc lái máy bay.
Thế nhưng hắn cũng biết việc lái trực thăng thông thường cũng không thể nào chống lại máy bay chiến đấu của quân địch.
Có lễ trời cao đã định trước, máy bay trực thăng trùng hợp dừng lại ở ngay bờ sông Thương Lan..
Lý Trạch Vũ mở cửa máy bay rồi nhảy xuống. "Ở đây còn có người của nước Đại Hạ này!" "Ầm ầm ầm.."
Mấy chục tên binh lính của nước Thần Tam nổ súng càn quét.
"Tự tìm đường chết!"
Lý Trạch Vũ tung người chạy như điên, tốc độ nhanh tới mức ngay cả đạn cũng không theo kịp nhịp bước của hắn.
Trong phút chốc đã xông thẳng vào trận doanh của đối phương, như hổ lao vào bầy dê, tung ra ba mươi mấy quyền, hơn hai mươi binh tính của nước Thần Tam đều ngã xuống, nằm im ở đó không một ai còn thở.
"Diệp Khinh Nhu! Ông đây tới rồi, cô con mẹ nó đang ở đâu?”
Lý Trạch Vũ gắn giọng hỏi.
Không nghe thấy Diệp Khinh Nhu đáp lời, ngược lại còn thu hút không ít đạn bắn tới.
Cũng may Lý Trạch Vũ phản ứng nhanh nhẹn, tiện tay cầm lấy một cây súng trường tiêu diệt không ít người bên phía đối phương, sau đó lại núp sau một mảng nham thạch.
Cũng đúng lúc này, một bóng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt hắn.