Lý Trạch Vũ chỉ tay sang phía Trần Thanh Tuyết, ngượng ngùng nói: “Dù sao các cô cũng biết nhau, đến lúc ấy hãy tự thương thảo kế hoạch hợp tác với nhau nhé.”
Tuy nhà họ Diệp không đóng góp gì vào trong cuộc chiến giữa hai nhà Lý - Khương, nhưng hắn vẫn có chút cảm kích vì người ta đã tỏ thái độ công khai ủng hộ hắn. Do đó, hắn muốn tạo cơ hội cho nhà họ Diệp được chia một phần lợi ích.
Diệp Khuynh Thành định nói gì đó nhưng lại bị Lý Trạch Vũ ngắt lời: “Không cần cảm ơn, chẳng phải cô cần về Hoàng Thành à? Để tôi tiễn cô!”
Một lát sau.
Lý Trạch Vũ lái con Maserati của Trần Thanh Tuyết, chở Diệp Khuynh Thành tới sân bay.
Nguyên cả quãng đường không ai nói gì.
Song, chỉ nhìn cũng biết đôi bên đều muốn lên tiếng, nhưng họ không biết phải nói từ đâu.
Cuối cùng cũng tới sân bay. Lúc sắp xuống xe, Diệp Khuynh Thành không nhịn được mà ra câu hỏi: “Trần tiểu thư xinh đẹp như vậy, chắc là anh yêu cô ấy lắm nhỉ?”
A…
Lý Trạch Vũ nhất thời cứng họng, không nói thích, cũng chẳng nói không thích.
Diệp Khuynh Thành gượng cười, nghiễm nhiên coi thái độ của đối phương là đồng tình.
“Hai người rất xứng đôi, tôi chúc phúc cho hai người!”
Dứt lời, cô mở cửa, xuống xe một mình.
Nhưng, trong khoảnh khắc cô quay đi, Lý Trạch Vũ có năng lực quan sát hơn người rõ ràng đã nhìn thấy một giọt nước mắt vừa rơi xuống.
Đột nhiên, hắn muốn đuổi rồi ôm lấy đối phương từ phía sau.
Đáng tiếc, mãi đến khi Diệp Khuynh Thành vào sân bay, hắn cũng không xuống xe!
…
Cùng lúc đó, ở nhà họ Khương.
Khương Thương Đức ỉu xìu ngồi trên sô pha, đầu tóc bù xù, ánh mắt rệu rã, thoạt nhìn rất giống một con ma.
“Cha, ta đi thôi!”
Khương Chính Hoằng kéo một chiếc va li, tiến lại gần.
Hiện giờ nhà họ Khương đã hoàn toàn xong đời rồi, chẳng mấy chốc sẽ có vô số người tới cửa đòi nợ. Bọn họ không thể ở lại nước Hạ nữa, chỉ có thể tẩu thoát ra nước ngoài thôi.
“Cha già rồi, các con đi thôi.”
Khương Thượng Đức khẽ lắc đầu.
“Cha, cha đừng vậy mà. Trước kia con đã chuyển khá nhiều tài sản ra nước ngoài, đủ để người nhà ta không phải lo cơm áo.”
Mặc dù không cam lòng nhưng Khương Chính Hoằng thật sự không còn cách nào.
Nếu thời gian có thể đảo ngược lại, ông ta có chết cũng không chọc tới nhà họ Lý.
Tiếc là không có “nếu như!”
“Mọi người đi đi, cha không đi cùng đâu.”
Thái độ của Khương Thương Đức vô cùng kiên quyết!
“Bịch!”
“Cha, con van cha đấy!”
Khương Chính Hoằng trực tiếp quỳ xuống, khẩn cầu: “Không đi thì chúng ta sẽ không còn thời gian!”
“Cha không đi!”
Khương Thương Đức thở dài.
Người ta thường nói lá rụng về cội, bởi vậy dù có chết thì ông ta cũng không muốn chết nơi tha hương.
“Cha…”
“Không muốn đi thì đừng đi nữa!”
Khương Chính Hoằng chưa kịp nói dứt lời thì một giọng nói lạnh lùng đã truyền vào trong.
Trong phút chốc, Khương Thượng Đức và Khương Chính Hoằng đều biến sắc.
Bởi vì họ đã nhận ra chủ nhân của giọng nói kia!
“Rầm!”
Cửa lớn biệt thự bị đá văng bằng một cước.
Lý Trạch Vũ chắp hai tay sau lưng, bước từng bước lại gần.
Mỗi khi hắn bước một bước, Khương Chính Hoằng lại cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội, cuối cùng sắc mặt trở nên tái nhợt.
“Lý Trạch Vũ… Mày, mày muốn làm gì?”
Khương Chính Hoằng khiếp đảm tột độ.
Trái lại, Khương Thượng Đức vẫn làm bộ hung dữ, ánh mắt không hề che giấu nỗi oán hận: “Tên súc sinh, mày đến để cười lão phu ư?”
“Cười cái đám kiến hôi như các người thì được gì?”
Lý Trạch Vũ khinh bỉ ra mặt.
“Vậy mày tới đây làm gì?”
Khương Chính Hoằng nuốt nước bọt, nghiễm nhiên dán hai chữ “căng thẳng” lên mặt.
Lý Trạch Vũ nhún vai, đáp: “Đương nhiên là tới đưa các người lên đường!”
Nghe thế, Khương Chính Hoằng lập tức trở nên cảnh giác, nỗi sợ trong lòng càng tăng lên vô số lần.
“Mày muốn đuổi cùng giết tận sao? Ha ha ha, mày đừng quên nơi đây là nước Hạ, nhà họ Lý chúng mày không thể một tay che trời đâu!”
Khương Thượng Đức cười ầm lên như kẻ tâm thần.
Nhưng, ngay sau đó…
Lý Trạch Vũ đủng đỉnh lấy ra một tập hồ sơ từ trong người.
“Trong đây ghi lại tất cả những việc ác nhà họ Khương bọn ông từng làm. Nếu công dồn đống tội danh này lại, dù tru di cửu tộc nhà ông cũng không đủ đền tội…”