“Sư phụ, con… con có nỗi khổ riêng của mình, cầu sư phụ hãy cứu con.” Từ Thịnh Lâm quỳ bịch xuống đấy, tha thiết khẩn cầu.
Sau đó…
“Sư phụ, con cũng thế, con cũng có nỗi khổ của mình, cầu sư phục cứu con.”
“Sư phụ cứu con với, con không muốn chết…”
Ngày càng nhiều rối trẻ con quỳ rạp xuống đất, khóc lóc cầu xin sự tha thứ. Mà con người nào phải có cây, mấy ai thật sự vô tình? Trong số những tên rối trẻ con này, có rất nhiều người có hoàn cảnh tương tự Tề Tiên Nhi, đều là đệ tử chân truyền của chưởng môn các phái. Giết thì không nỡ, mà không giết… đối phương đã phản bội lại sư môn đấy!
Nhất thời, các vị chưởng môn bỗng tiến thoái lưỡng nan.
“Lý minh chủ, có thể nhắm một mắt mở một mắt, giao chúng lại cho bọn ta tự giải quyết không?” Tống Thành Công ôm quyền xin thử.
Nhưng Lý Trạch Vũ lại thẳng thừng lắc đầu từ chối: “Nếu hôm nay bổn minh chủ đây không lôi nhóm người này ra ngoài ánh sáng, thì khi chúng ta giao đấu với Vu giáo, họ sẽ không chút do dự mà giơ dao đâm sau lưng chứng ta, tuyệt đối không có chuyện nể tình mấy người là sư phụ hoặc sư huynh đệ đồng môn của họ mà giơ cao đánh khẽ!”
Nghe vậy, Tống Thành Công chỉ biết im lặng, không nói.
Lần này tới lượt La Thiệu Vân ôm quyền, tỏ vẻ xấu hổ bảo: “Nhưng dù sao họ cũng là truyền nhân mà bọn ta vất vả lắm mới bồi dưỡng được, nếu cứ thế giết chết thì đúng là… không đành lòng chút nào.”
“Không phải hiện tại đã bắt được bọn nó rồi sao? Hẳn là chúng sẽ không còn cơ hội đâm sau lưng chúng ta nữa đâu, thế chi bằng cứ giao chúng lại cho bọn tôi tự giải quyết đi.” Hồ Nhất Phong cũng hùa theo xin xỏ.
“Không được!” Lý Trạch Vũ tuyên bố chắc như đinh đóng cột: “Nhất định những kẻ này phải chết.”
“Lý Trạch Vũ!” La Thiệu Vân cau mày quát: “Bọn tôi đã nhường nhịn, bình tĩnh thương lượng với cậu, nhưng cậu chẳng thèm cho bọn ta xíu thể diện nào cả. Bọn ta tôn cậu lên làm minh chủ võ lâm, không đồng nghĩa với việc cậu có thể leo lên đầu lên cổ bọn tôi!”
“Đúng vậy, chúng tôi có thể đưa cậu lên làm minh chủ võ lâm, thì cũng có thể hạ bệ cậu xuống bất cứ lúc nào đấy.”
“Họ là đệ tử của bọn tôi, muốn xử lý thế nào chưa tới lượt người ngoài như cậu nhúng tay vào đâu…”
Các vị chưởng môn khác cũng lũ lượt tỏ thái độ.
“Mấy người ngậm hết miệng lại cho tôi.” Ngọc Phượng Hoàng nổi đóa lên, quát: “Lúc trước, nếu không nhờ sư đệ của tôi thì mấy người đã sớm chết ngắc ở Khâm Châu rồi. Trên đời này, bổn tọa ghét nhất là loại người ăn cháo đá bát, nếu ai còn dám nói không giữ lời, vậy đừng trách sao Tiêu Dao cung lại trở mặt thành thù.”
“Đám nhãi ranh mấy người cũng mấy chục tuổi đầu rồi, chẳng lẽ tới cả đạo lý làm người cũng không hiểu hả?” Đạo sĩ Vân Trung hùa theo khiển trách.
“A di đà phật!” Hòa thượng Tố Nhân chắp hai tay lại, nói: “Sư đệ của lão nạp cũng chỉ muốn tốt cho các vị thôi, mong các vị đừng không biết đúng sai như vậy, không thì hôm nay, hàng ma trượng của lão nạp đành ra trận hàng yêu trừ ma vậy.”
Thấy trưởng lão của tam đại thánh địa ra mặt làm chỗ dựa cho Lý Trạch Vũ, những kẻ ban nãy còn ầm ĩ nhốn nháo giờ chợt câm như hến.
Nhưng từ thái độ của họ thì rõ ràng là vẫn không chịu giao đệ tử ra.
“Được, được lắm.” Lý Trạch Vũ trầm giọng nói: “Nếu mấy người nhất quyết muốn giữ lại mạng cho mấy tên phản bội này, tôi cũng chẳng còn cách nào, có điều tôi sẽ báo trước hậu quả của chuyện này cho mọi người biết.”
Nói đến đây, hắn quay sang nhìn Tề Tiên Nhi: “Cô Tề, nói những gì cô đã trải qua cho bọn họ nghe đi.”
“Không thành vấn đề.” Tề Tiên Nhi chợt đứng dậy, cao giọng bảo: “Trong người mỗi một rối trẻ con của Vu giáo đều cất giấu cổ độc, nếu không có thuốc giải định kỳ thì sẽ sống không bằng chết, trong tình trạng đó, đừng bảo là hối cái, dù có bắt họ phản bội tông môn thêm mười lần, trăm lần nữa thì họ cũng chẳng thèm do dự lấy một giây đâu.”
Nghe thấy vậy, các vị chưởng môn trố mắt nhìn nhau. Nếu mọi chuyện đúng như lời Tề Tiên Nhi nói, vậy họ giữ đệ tử lại bên cạnh có khác nào ôm một quả bom hẹn giờ chứ.
“Tôi không tin.” La Thiệu Vân cười khẩy, hỏi: “Chẳng phải Tề Tiên Nhi chính là dư nghiệt của Vu giáo hả? Nếu đó là thật thì sao cô ta vẫn bình yên vô sự, không xảy ra chuyện?”
“Hỏi rất hay, rất có lý.” Lý Trạch Vũ giơ ngón cái lên, tỏ ý tán thưởng, miệng khẽ nhếch, cười khẩy: “Bởi vì bổn minh chủ đã giải cổ độc giúp cô ta rồi…”