Khoảng gần một tiếng sau, trận chiến cỡ nhỏ này mới kết thúc.
Nalisa nằm co ro trong góc, nước mắt treo bên khóe mắt chưa biến mất.
Có vẻ Lý đại đương gia đã tỉnh táo lại, hắn nhìn Nalisa ngoan ngoãn đáng yêu rồi lạnh nhạt hỏi: "Cô có sao không?"
"Đồ khốn nạn!"
Nalisa nổi đóa, trừng mắt nhìn hắn.
Tuy trong lòng Lý Trạch Vũ cảm thấy hơi áy náy nhưng không hề biểu hiện ra ngoài mặt, chỉ mỉm cười đăm chiêu, nói: "Cô nên thấy vui vì tôi không giết cô! Vả lại cô là người hầu của tôi, hầu hạ chủ nhân không hợp lý à?"
"Hừ, tôi sẽ nhớ kỹ món nợ hôm nay!"
Nalisa hung hăng nói.
Lý Trạch Vũ nhún vai, giọng điệu đầu khinh thường: "Nhớ thì nhớ, cùng lắm lần sau tới cô dùng sức với tôi!"
"Anh... Anh là đồ trơ tráo!"
Khuôn mặt xinh đẹp của Nalisa tỏ ra giận dữ, thoạt nhìn càng dễ thương hơn.
Lý Trạch Vũ định thưởng thức thêm một lát...
"Vù vù vù!"
Tiếng cánh quạt chói tai vang lên.
Lý Trạch Vũ nhướng mày, hắn nghe ra đây không phải loại máy bay trực thăng bình thường, mà là tiếng cánh quạt của máy bay chiến đấu!
Ngó đầu nhìn ra từ cửa sổ, thấy trên bầu trời xuất hiện mấy chiếc máy bay chiến đấu, từ xa tới gần đều có.
Shit!
Lý Trạch Vũ không ngờ nước Anh điều động cả máy bay chiến đấu!
Không những vậy, dưới đất còn truyền tới những tiếng động ầm ầm!
Là xe tăng!
Dường như Nalisa cũng nhận ra tình hình không đúng, vẻ giận dữ trên mặt bất mất. Sau đó cô ta lên tiếng cảnh cáo: "Chắc chắn là đội quân bảo vệ thành phố của Bozeman đã tới. Tôi khuyên anh tốt nhất hãy bó tay chịu trói ngay đi!"
Bó tay chịu trói!
"Hừ!"
Lý Trạch Vũ hừ một cái, nói: "Ông đây đã dám nghịch lửa thì sẽ dám chơi tới cùng. Để xem xem cuối cùng ai mới là người phải khóc nhè!"
Vừa dứt lời hắn đã lấy điện thoại ra, quen tay ấn xuống dãy số đứng đầu tiên.
"Gọi các anh em tới Bozeman ngay bây giờ đi, tôi cho các cậu chơi một vố lớn..."
Sự cảnh giác của Andres dần dần biến mất, bởi vì gần một giờ đồng hồ trôi qua, Quân Đế cũng không ra tay với bọn họ.
Hay là tên đó trốn rồi?
Không thể nào!
Trong ngoài bến cảng có nhiều đôi mắt như vậy, Andres hoàn toàn không tin Quân Đế có thể chuồn đi trong âm thầm lặng lẽ thế!
"Cái tên Quân Đế đó rốt cuộc đang làm trò gì?"
Jack nghĩ mãi mà không hiểu.
Đôi mắt Andres bỗng sáng lên nói: "Ngươi nghĩ xem có lẽ nào Quân Đế bị thương rồi không?"
Ừm hừ!
Jack lập tức giật mình, liền buột miệng nói: "Trưởng quan thật thông minh!"
Người của bọn họ vừa bắn phá lung tung, gần như những chỗ có thể trốn trong kiến trúc đều bị bắn lủng lổ, khả năng rất cao vô tình đã bắn trúng Đế Quân!
Andres càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất lớn, thế là chưa gì hết đã ra lệnh: "Ngay lập tức bắt đầu tìm kiếm khắp chỗ này!"
"Hả!"
Jack khẽ nhếch miệng, hắn ta ngạc nhiên đến muốn rớt cầm ra ngoài.
Tuy gã ta cũng cho rằng rất có thể Quân Đế đã bị thương, nhưng chỉ là bị thương thôi, chứ người ta có chết đâu, nếu như trước lúc chết hắn phản công, khẳng định cấp dưới của hắn ta lại chết không ít!
"Trưởng Quan!"
Jeter bĩu môi, đề nghị: "Tôi cảm thấy chúng ta khoan hãy hành động hấp tấp, mọi hành động đợi quân chi viện đến rồi tính."