Đạo sĩ Vân Trung ngượng ngùng ngẩng đầu: “Sư phụ, người cũng đừng tức giận!”
“Câm miệng!”
Hít... Hà...
Rít điếu thuốc, đạo sĩ Vô Trần hừ lạnh nói: “Quấy rầy vi sư yên tĩnh tu luyện, tên nhóc nhà con có phải nghĩ mình giỏi lắm rồi phải không?”
“Không, đồ nhi không dám!”
Đạo sĩ Vân Trung sợ tới mức cổ co rụt lại.
Đạo sĩ Vô Trần ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ta thấy con thật sự dám mà...”
“Sư phụ, tư thế người hút thuốc thật ngầu!”
Đạo sĩ Vân Trung ngắt lời, đồng thời nịnh nọt một câu.
“Phải không?”
Đạo sĩ Vô Trần vốn còn tức giận đột nhiên vui vẻ cười nói: “Con không biết, mỗi lần vi sư hút thuốc, bà cô Ngọc Linh Lung kia đều sẽ bị ta mê hoặc! Hắc hắc hắc…”
“Sư phụ, người nói thật sao?”
“Vi sư còn có thể nói dối con à?”
“Sư phụ, cũng cho con một điếu!”
Đạo sĩ Vân Trung xoa tay, liếc mắt nhìn Ngọc Phượng Hoàng cách đó không xa, nhất thời cảm thấy tâm ý viên mãn.
Cùng lúc đó.
Ngọc Linh Lung sờ đầu Ngọc Phượng Hoàng, ân cần nói: “Tiểu Phượng Hoàng, ăm tháng không buông tha một ai, ngay cả con cũng đã hơn trăm tuổi!”
“Sư phụ, mấy năm nay người sống thế nào?”
Cuối cùng cũng được nhìn thấy sư phụ đã lâu không gặp của mình, Ngọc Phượng Hoàng rươm rướm lệ.
Ngọc Linh Lung cười nhẹ nói: “Yên tâm đi, những năm này vi sư sống rất tốt… Tiêu Dao Cung gần đây thế nào rồi?”
“Mọi chuyện vẫn như trước, các đệ tử cũng rất nghe lời, đúng rồi, sư phụ…”
Hình như Ngọc Phượng Hoàng nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên cúi đầu nhỏ giọng nói vào tai Ngọc Linh Lung một hồi.
Chân mày Ngọc Linh Lung cau lại rồi thả lỏng, trên mặt dần lộ ra ý cười: “Còn có chuyện này sao? Đồ nhi đó của con ngoại hình thế nào?”
“Tố Y vẻ ngoài chim sa cá lặn, cùng sư đệ quả thật là một cặp trời sinh, chỉ là…”
Ngọc Phượng Hoàng ngượng ngùng cười khổ nói: “Giữa bọn họ có một khoảng cách thế hệ!”
“Này có là gì đâu chứ!”
Ngọc Linh Lung lắc đầu không đồng ý: “Bây giờ không còn là xã hội cũ nữa, chỉ cần hai người vui vẻ, đi theo con đường của mình người khác nói gì cũng được!”
“Đồ nhi cũng nghĩ như vậy.”
Ngọc Phượng Hoàng mỉm cười nói: “Hơn nữa, con bé Tố Y kia cũng không sợ ánh mắt thiên hạ, chỉ là bên sư đệ đồ nhi còn chưa nói đàng hoàng mà thôi.”
Ngọc Linh Lung xua tay nói: “Việc này vi sư sẽ tự mình quyết định, không chấp nhận tên nhóc kia phản đối!”
“Vậy thì tất cả nhờ sư phụ làm chủ.”
Ngọc Phượng Hoàng vui vẻ ra mặt.
Một lúc sau.
Lý Trạch Vũ thong thả bước vào sau khi ôn chuyện xong với đám tiểu đệ của mình.
“Sư phụ Nhất Trinh, nhìn xem con có thứ gì tốt cho người đây!”
Trong khi nói chuyện, Lý Trạch Vũ đặt vài chiếc đĩa nhạc lên bàn.
Nghe thấy từ “thứ tốt”, hòa thượng Nhất Trinh nhảy qua, nhìn kỹ rồi thốt lên: “Thì ra là kiệt tác của sư phụ Đằng Lan, ta đã tốn rất nhiều thời gian và công sức mà vẫn không lấy được, tên nhóc nhà con thật có tâm!”
“Sư phụ, này... Này…”