Mấy người Maipi hiểu rõ tửu lượng của mình, lúc vừa mới uống rượu vốn cũng không vướng bận.
Mà một khắc trước bọn họ vẫn rất ổn, có điều mới hút một điếu thuốc thôi, một khắc sau đầu óc đã choáng váng.
Nhưng dù vậy, mấy người cũng chỉ hoài nghi Lang Vương mà thôi, không dám hoàn toàn kết luận, dù sao Lang Vương là châu chấu đứng trên một sợ dây thừng cùng bọn họ.
Vinh thì cùng vinh, tổn hại thì cùng tổn hại.
Nhưng theo câu nói của Lang Vương “ông đây đã ngải bài với các người, thật ra tôi là nội ứng”. Trong lúc vẻ mặt mọi người đầy hoảng sợ, trong lòng càng nghĩ mãi mà không ra.
“Lang Vương, vì sao ông phải xuống tay với chúng tôi?”
“Chúng ta cùng một bọn mà.”
“Lang Vương, chắc chắn ông đang nói đùa chúng tôi.”
Mấy người anh một câu tôi một câu, Ancita thậm chí còn cho rằng Lang Vương đang đùa giỡn họ, mãi đến khi Lang Vương lấy ra một thanh súng ngắn giảm thanh từ trên người.
“Má, Lang Vương ông làm thật?”
“Lang Vương tha mạng, tôi bằng lòng quy thuận ông…”
Lang Vương hung ác không nói nhiều, trực tiếp bóp cò.
“Ui da!”
“A…” Bắt đầu từ Maipi, từng người tiếp theo ngã xuống, ông lớn uy chấn thế giới ngầm cứ bay màu như vậy.
Chết rất uất ức!
Cuối cùng chỉ còn một mình Bethlen co quắp trong góc hẻo lánh nhà vệ sinh, nhìn chằm chằm Lang Vương: “Cho dù ông muốn giết tôi cũng phải để tôi chết rõ ràng, lẽ nào ông thật sự là nội ứng? Nhưng mà… ông là nội ứng của ai?”
Lang Vương ở trên cao nhìn xuống, vẻ mặt chế giễu: “Anh nói xem?”
“Lẽ nào là… Quân Đế?”
Bethlen khiếp sợ, sự rung động trong lòng đã không tìm thấy từ để hình dung.
Gã thực sự không hiểu, Lang Vương thông đồng với Quân Đế lúc nào, à không… cấu kết với nhau.
“Bằng!”
Đầu Bethlen bị viên đạn bắn xuyên qua, vấn đề nghĩ mãi mà không rõ chỉ có thể tìm Jesus đòi câu trả lời.
Cùng lúc đó.
Ba người U Linh, Milro và Ibu dựa vào thân thủ nhanh nhẹn tránh khỏi mưa bom bão đạn, từ bên cạnh xuyên quan quân U Minh giao chiến, đi thẳng tới trước mặt Lý Trạch Vũ.
“Quân Đế, ngày chết của cậu đến rồi.”
U Linh cười chế giễu: “Hôm nay không ai có thể cứu được cậu.”
Nghe vậy, Lý Trạch Vũ ngoáy lỗ tai, khinh thường nói: “Rất nhiều người đều từng nói lời này với tôi, đáng tiếc cuối cùng bọn họ đều chết rồi, ba người các ông cũng sẽ không ngoại lệ.”
Milro cười lạnh nói: “Quân Đế, dùng chút võ mồm không có gì hay cả.”
Ibu gật đầu hùa theo: “Không sai, chúng ta so tài xem bản lĩnh thực sự đi.”
“Chỉ dựa vào ba kẻ vớ va vớ vẩn các người muốn đối phó tôi? Ha ha ha…” Lý Trạch Vũ cười khinh miệt: “Tôi đề nghị các ông vẫn nên đi mua mấy khối đậu hũ đâm đầu chết đi, hay là tự sát trước mặt tôi, nếu không lát nữa rơi vào trong tay tôi, cái chết với các người mà nói cũng sẽ là một loại hy vọng xa vời.”
“Ha ha ha…” Trên người U Linh tỏa ra một ý chí chiến đầu cuồn cuộn, hừ lạnh nói: “Quân Đế, bản đế cho tới giờ cũng chưa từng khinh thường cậu, nếu như chỉ có một mình bản đế, có lẽ thật sự không bắt được cậu, có điều…”
Nói đến đây ông ta vung cánh tay hét lên: “Hôm nay bản đế bắt tay với Lang Vương, còn có Ibu và Milro trong bát vương, và đám người Bethlen, Ancita, Maipi, Durham trong Thập Nhị Tướng, cho dù Quân Đế cậu mạnh hơn, lẽ nào còn có thể thoát thân dưới tay chúng tôi?”
“Ồn ào.” Lý Trạch Vũ khinh thường giơ ngón giữa lên.
Hắn thừa nhận những người trong miệng U Linh nếu bắt tay nhau thì sẽ là một đội hình không tệ, nhưng cũng chỉ khiến hắn hơi cọng trọng mấy phần thôi.
Huống chi…
“U Linh, vừa nãy ông mới nói mấy người, sao mới chỉ có ba người các ông, những người khác đâu?” Lý Trạch Vũ ra vẻ không hiểu hỏi.