Lý Trạch Vũ nhíu mày hỏi.
Bạch Tố Y chép miệng, ra vẻ muốn nói lại thôi.
Lý Trạch Vũ đặt bát đũa xuống rồi giục: “Có việc thì nói đi, thời gian của tôi quý giá lắm.”
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong có năng lực nhìn mẳt đoán ý rất đỉnh, bọn họ bưng bát đũa ra ngoài, để lại không gian cho hai người kia.
Lúc này Bạch Tố Y mới mở miệng nói: “Cô Trần Thanh Tuyết kia thực sự là vị hôn thê của anh à?”
“Đúng vậy.”
Lý Trạch Vũ thẳng thắn thừa nhận.
“Vậy anh….”
Bạch Tố Y nhíu mày, nói: “Sao anh còn trêu ghẹo tôi?”
“Này này này… Dừng!”
Lý Trạch Vũ xua tay ngắt lời: “Phỉ báng là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật nhé, tôi trêu ghẹo cô lúc nào?”
“Chẳng lẽ là không?”
Bạch Tố Y ngơ ngác.
Nghĩ kĩ lại thì Lý Trạch Vũ thực sự chưa từng chủ động, hình như trước nay cô đều là bên chủ động.
Trong lúc nghĩ ngợi, gương mặt Bạch Tố Y dần đỏ ửng lên.
Lý Trạch Vũ không muốn tiếp tục đề tài này, vì vậy hắn chuyển sang chuyện khác: “Đúng rồi, tôi muốn hỏi cô chuyện này.”
A?
Bạch Tố Y tỏ vẻ ngờ vực.
“Cô biết bao nhiêu về đảo Thiên Đường, còn nữa… Cô có quen Cung Nghê Thường không?”
“Đó là cô gái tự cho mình là đúng!”
Nghe thấy ba chữ Cung Nghê Thường, ánh mắt Bạch Tố Y tỏ rõ thái độ khinh thường.
“Thôi được rồi!”
Lý Trạch Vũ lại một lần nữa cắt lời.
Hắn phát hiện sư điệt này có thành kiến rất sâu sắc với Cung Nghê Thành, chắc là không dò hỏi được tin tức gì từ đối phương đâu.
Cơ mà không sao hết, hắn có một ứng cử viên phù hợp hơn!
Mộc Hằng Sinh!
Chất độc Giang Hồ Bách Hiểu Sinh chắc sẽ tái phát nhanh thôi.
Vừa nghĩ tới Tào Tháo thì Tào Tháo xuất hiện…
Điện thoại của Lý Trạch Vũ rung chuông, quả nhiên là Mộc Hằng Sinh gọi.
“Lý minh chủ, ngài ở đâu vậy? Shh…”
Mộc Hằng Sinh vừa gọi điện vừa gãi ngứa.
Lý Trạch Vũ cười khà khà, đáp: “Bổn minh chủ đang ở Tiêu Dao Cung.”
“Thật sao? Tôi tới đó ngay đây.”
Mộc Hằng Sinh hiện đang ở trong địa giới Tây Cương, cách Tiêu Dao Cung không xa lắm.
…
Phái Không Động.
Chưởng môn Hồ Nhất Phong vừa cúp điện thoại đã muốn hạ lệnh triệu tập tất cả đệ tử tinh anh.
Nhưng, đại trưởng lão Vu Thanh Thuỷ lại lên tiếng cắt ngang: “Chưởng môn từ từ đã!”
“Sao thế?”
Hồ Nhất Phong kinh ngạc, cảm thấy khó hiểu.