“Sư phụ cứu con với, mau đưa thuốc giải cho con đi.”
Tên rối trẻ con kia đau đớn ngồi xổm trên đất, cả người lạnh toát, run bần bật. La Thiệu Vân tức tốc vận công, định áp chế không cho chất độc phát tác, tiếc thay chẳng có ích gì cả.
“A, cho tôi thuốc giải, tôi sắp chết rồi, mau đưa thuốc giải cho tôi…”
“Bộp bộp bộp.”
Hồ Nhất Phong và các chưởng môn đồng loạt xông lên, lần lượt vận công hỗ trợ, thế nhưng… vẫn không xi nhê gì. Vẻ mặt tên đệ tử kia ngày càng thống khổ, tới cả khóe miệng cũng bị cắn chảy cả máu.
“Chuyện này…”
Con ngươi La Thiệu Vân co nhỏ, thật sự không ngờ cổ độc lại lợi hại tới như vậy.
“Sư phụ, giết con, cầu ngài mau giết con.” Tên đệ tử kia phát điên rồi.
Các rối trẻ con khác trông thấy cảnh này, trong lòng cũng cảm thấy rối bời, vì họ như đang nhìn thấy chính bản thân trong tương lai gần cũng sẽ đau khổ, sống không bằng chết giống hệt như vậy.
Đám La Thiệu Vân bó tay chịu trói, chỉ biết trơ mắt nhìn người đệ tự đó lăn lộn qua lại trên mặt đất.
“Bốp!”
Đúng lúc này, Hồ Nhất Phong trở tay, tung chưởng hạ gục hắn ta.
“Hồ chưởng môn, ông có ý gì đây?” Mặt mày La Thiệu Vân chợt biến sắc.
Hồ Nhất Phong bình thản đáp: “Ông không thấy cậu ta đau đớn tới phát điên luôn rồi hả? Tôi chỉ đang giúp cậu ta giải thoát thôi.”
Nghe vậy, La Thiệu Vân thật sự không tài nào phản bác nổi.
Hồ Nhất Phong lại liếc nhìn mọi người xung quanh, bảo: “Các vị, tôi đề nghị chúng ta hãy lập tức lên đường diệt trừ Vu giáo, tới lúc đó tiện thể ép buộc đám tặc tử kia giao thuốc giải cổ độc ra.”
“Ý kiến của Hồ chưởng môn rất hay!”
“Chuyện này không thể kéo dài thêm nữa, chúng ta mau chóng xuất phát…”
Mọi người cũng nhiệt liệt hưởng ứng lời kêu gọi đó.
Thế nhưng, sau khi nhận ra suy nghĩ của đạo sĩ Vân Trung, đạo sĩ Thanh Phong lại ôm quyền nói lớn rằng: “Đạo môn của tôi còn chuyện quan trọng cần giải quyết, không đi theo được, mong các vị thông cảm.”
“A di đà phật, lão nạp cũng đi trước đây.”
Hòa thượng Đức Viễn cũng nhận được hiệu lệnh của hòa thượng Tố Nhân, không cho phép Thiền Lâm tự tham gia hoạt động diệt Vu lần này.
“Bổn tọa cần phải bế quan tu luyện, cũng không đi được, mời các vị cứ tự nhiên.” Ngọc Phượng Hoàng bình tĩnh hạ lệnh đuổi khác.
Sư thái Diệt Tình nhẹ nhàng phẩy tay với đệ tử của mình, bảo: “Chúng ta cũng về thôi.”
Chỉ trong nháy mắt đã có bốn môn phái rút lui, ba trong số đó còn là thánh địa võ lâm, điều này dẫn tới thực lực của võ lâm chính đạo tức tốc giảm sút kha khá.
Nếu chỉ có các môn phái còn lại hợp tác với nhau, thú thật, họ chẳng có niềm tin đối phó được Vu giáo chút nào.
“Chưởng giáo Thanh Phong, Đức Viễn đại sư…”
La Thiệu Vân tức giận chất vấn: “Thân là tam đại thánh địa của võ lâm, sao mấy người lại để mặc cho tà giáo tác quai tác quái?”
Ngọc Phượng Hoàng hiên ngang đáp lại: “Trước giờ bọn tôi vẫn luôn như thế, không cần giải thích với bất kỳ ai cả.”
“Mấy vị chưởng môn ở đây toàn là người võ công cái thế, hẳn có thể dễ dàng diệt trừ Vu giáo như trở bàn tay, Đạo môn sẽ không tham gia làm chi cho xấu mặt.” Dứt lời, Đạo sĩ Thanh Phong tức khắc vung tay, dẫn chúng đệ tử rời đi.
Mới vài phút trôi qua thôi, đám đông vốn hơn nghìn người giờ chỉ còn lại tầm sáu, bảy trăm.
“Vu giáo đã làm nhiều việc ác, nhất định chúng ta phải thay trời hành đạo!”
Đúng lúc này, La Thiệu Vân ôm quyền thi lễ với mọi người, hùng hồn nói: “Nếu tam đại thánh địa không thèm quan tâm, chi bằng cứ để lão phu lo liệu là được.”
Hửm?
Trong mắt các chưởng môn còn lại thoáng hiện vẻ rối rắm. Nghe thì có vẻ ý của La Thiệu Vân là muốn mọi người tôn ông ta trở thành thủ lĩnh thì phải, thế nên trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy bất mãn.