Nghe Lý Trạch Vũ nói vậy, hai mắt chưởng môn các phái lập tức sáng bừng như đèn pha.
La Thiệu Vân vui mừng bảo: “Thế thì tốt quá, chỉ cần cậu giúp họ giải cổ độc, vậy là họ sẽ không bị Vu giáo khống chế nữa rồi.”
“Ừa, đúng là tôi có thể giải quyết cổ độc trong người họ, nhưng mà…” Lý Trạch Vũ hỏi ngược lại: “Sao tôi lại phải giúp họ chứ?”
Nghe vậy, nụ cười trên môi Lý Trạch Vũ lập tức cứng đờ.
“Cậu là minh chủ võ lâm cơ mà, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn đồng đạo trong võ lâm bị tà đạo hãm hại sao?” Hồ Nhất Phong cao giọng chất vấn.
Dù bị vặn hỏi, Lý Trạch Vũ vẫn ung dung mỉm cười, đáp: “Giờ lại chịu thừa nhận tôi là minh chủ võ lâm hả? Không biết ban nãy ai mới nói có thể đưa tôi lên làm minh chủ thì cũng có thể lật đổ tôi ất nhỉ?”
À thì…
Hắn vừa dứt lời, các vị chưởng môn tức khắc sa sầm mặt.
“Mấy người nghe cho rõ đây!” Bỗng, Lý Trạch Vũ cất giọng hô lớn: “Hiện tại ông đây không tính quan tâm tới những chuyện xấu xa Vu giáo đã làm nữa, mấy người thích đối phó với họ thế nào cũng được, ông đây mặc kệ.”
Nói xong, hắn lập tức vẫy tay ra hiệu cho Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong: “Chúng ta đi.”
“Sư đệ!” Ngọc Phượng Hoàng là người đầu tiên đứng ra ngăn cản.
Sau đó sư thái Diệt Tình cũng bật người đứng dậy.
“Sư tỷ, sư thái.” Không đợi họ mở miệng, Lý Trạch Vũ đã chủ động xua tay cắt lời: “Tôi biết rất rõ hai người tính nói điều gì, cứ yên tâm thả trái tim về lại lồng ngực đi, vì Vu giáo không có gan động tới mọi người đâu.”
Lúc nói câu này, thái độ của hắn vô cùng tự tin, như thể chỉ cần có hắn ở đây, Vu giáo sẽ chẳng gây ra được sóng to gió lớn gì.
Đạo sĩ Vân Trung cau mà: “Sư đệ, huynh đồng ý với cách làm của đệ.” Nói đoạn, ông ất đưa mắt nhìn đám người La Thiệu Vân một lượt, tiếc hận nói: “Mấy người này thật sự không đáng để sư đệ quan tâm lo lắng.”
Vu giáo đã nhẫn nhịn ngủ đông suốt mười mấy năm, giờ có cơ hội ngóc đầu dậy, tất nhiên sẽ còn mạnh mẽ hơn cả lúc trước. Nghĩa là dù võ lâm chính đạo có bắt tay hợp tác cũng chưa chắc đủ sức chống lại chúng. Giờ vất vả lắm mới xuất hiện một cường giả siêu cấp như Lý Trạch Vũ, nhưng đầu tiên là xuất hiện một kẻ xem trọng lợi ích cá nhân như Lệnh Hồ Bác, sau lại gặp đám người La Thiệu Vân thích nói ẩu nói tả, còn vong ân phụ nghĩa.
Đừng nói là Lý Trạch Vũ, bất kể ai gặp phải cảnh này cũng sẽ thấy thất vọng và nguội lạnh mà thôi.
Thấy Lý Trạch Vũ ung dung rời khỏi Tiêu Dao cung, các chưởng môn quay sang, trố mắt nhìn nhau dò hỏi phải làm gì. Đúng lúc này, La Thiệu Vân bỗng cất tiếng cười chế giễu: “Thằng nhãi này tưởng bản thân là chúa cứu thế hay gì, ha ha ha…”
“Thích tự cho là đúng…”“Ừm, quá kiêu căng, luôn cho mình là đúng.”
Hồ Nhất Phong cũng hùa theo: “Năm ấy chúng ta có thể đoàn kết giết chết Vu giáo một lần, hiện tại cũng có thể giết thêm lần hai.”
“Rất chính xác.”
“Cũng có lý…”
Hầu hết mọi người đều nghĩ như vậy.
Tự cao tự đại, có thể nói người của các môn phái lớn đã khắc họa vô cùng rõ ràng bốn từ này.
“La chưởng môn, Hồ chưởng môn, thế đám đệ tử này phải giải quyết kiểu gì đây.” Một vị chưởng môn cau mày hỏi.
Câu vừa dứt, toàn trường tức khắc lặng im như tờ.
Họ có thể không cần Lý Trạch Vũ giúp họ đối phó với Vu giáo, nhưng cổ độc trong người các đệ tử cũng là một vấn đề hết sức nan giải.
“Cổ độc thôi mà, tôi không tin bản thân không giải được.” La Thiệu Vân bước phăm phăm tới trước một đệ tử đã trở thành rối trẻ con, sau đó cầm lấy tay, bắt mạch cho hắn ta.
Lát sau…
“Tôi thấy cơ thể của cậu ta rất khỏe mạnh, không hề giống như bị trúng độc.” La Thiệu Vân cau mày.
Sư thái Diệt Tình hừ nhẹ một tiếng, nói: “Cổ độc được tạo thành từ cổ trứng, nếu chưa phát tác, cơ thể ký chủ sẽ chẳng khác gì người bình thường, khi nào phát bệnh thì chúng mới bắt đầu gặm nhấm máu thịt trong người họ…”
Còn chưa giải thích xong thì…
“A!”
Tên đệ tử kia bỗng ôm chặt bụng, những rối trẻ con khác lập tức nhận ra, đây là dấu hiệu cho thấy cổ độc phát tác.
Quả nhiên…