"Dù cô là cao thủ võ lâm hay cô gái xinh đẹp nhất thì Lý Trạch Vũ cũng không quan tâm đến cô đâu. Nếu có bản lĩnh thì cô cứ thẳng tay giải quyết tôi, không thì đừng có ra vẻ trước mặt tôi nữa, bằng không Jesus cũng không cứu nổi cô đâu! Người trẻ tuổi không nên kiêu căng quá!"
Cung Nghê Thường đứng bên cạnh ông lão râu bạc bình tĩnh nói: "Đừng tưởng mình có chút bản lĩnh thì cho rằng bản thân giỏi nhất thế giới, chẳng qua anh cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi!"
Lý Trạch Vũ cười lạnh và nói: "Tạm thời không nói đến việc tôi có phải là người giỏi nhất hay không, tôi chỉ muốn hỏi là... không kiêu ngạo liệu có còn là người trẻ tuổi sao?"
Hắn giơ kiếm trong tay chĩa thẳng về phía đối phương và đằng đằng sát khí nói: "Không phục thì tới đây so chiêu đi, đừng đứng đó nói nhảm nữa!"
Mộc Hằng Sinh đứng bên cạnh cố ý giới thiệu cho hắn: "Người này là người đứng đầu trong số bốn người bảo vệ đảo Thiên Đường, tên Đường Thành Ngưu, thực lực mạnh hơn tôi!"
Sư Thái Diệt Tình cũng lên tiếng nhắc nhở: "Mười năm trước, thực lực của Đường Thanh Ngưu đã đạt tới cảnh giới Võ Thánh, Lý thiếu hiệp không nên khinh thường!"
"Sư thái yên tâm."
Mặc dù Lý Trạch Vũ trả lời sư thái Diệt Tình nhưng ánh mắt hắn lại dừng trên người Tề Tiên Nhi.
Dường như hắn muốn nhắn nhủ với cô ta rằng 'có tôi ở đây thì không ai có thể động tới một sợi lông tơ của cô'.
Tề Tiên Nhi cảm động tới mức rơi lệ, chỉ có thể im lặng gật đầu.
Nếu Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong có mặt ở đây thì sẽ nói với Lý đương gia một câu: Thiếu gia quá lợi hại, chỉ với vài câu nói đã bắt được trái tim của người đẹp tuyệt sắc!
"Nếu vậy thì để Đường mỗ thỉnh giáo bản lĩnh của các hạ."
Đường Thanh Ngưu cầm gậy lang nhà trong tay, bình tĩnh tiến lên phía trước vài bước.
"Dừng lại!"
Cung Nghê Thường lập tức giơ tay ngăn cản Đường Thanh Ngưu: "Ông Đường đừng kích động, tôi còn vài lời muốn nói với Lý thiếu hiệp."
Đường Thanh Ngưu nhíu mày, tuy ông ta rất khó chịu với Lý Trạch Vũ nhưng vẫn dừng bước.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Cung Nghê Thường bình tĩnh bước tới trước mặt Lý Trạch Vũ rồi cúi người hành lễ: "Lý thiếu hiệp đừng hiểu lầm, tôi không hề có ý muốn chống đối anh."
Lý Trạch Vũ không đáp lời cô ấy ngay mà tươi cười nhìn Đường Thanh Ngưu rồi mỉa mai: "Ông nên cảm thấy may mắn vì bản thân chưa ra tay, nếu không bây giờ ông đã chết rồi!"
Kiêu ngạo, khí phách!
Chỉ có bốn chữ này mới miêu tả đúng về Lý đương gia.
Ít nhất những người có mặt ở đây đều cảm thấy như thế!
Khoé miệng Đường Thanh Ngưu giật giật, chẳng qua mình chỉ không ra khỏi đảo vài năm thôi mà, lẽ nào người trẻ tuổi bây giờ đều ngạo mạn như vậy sao?
Nếu Cung Nghê Thường không ngăn cản, ông ta đã cho đối phương biết thế nào là lợi hại!
"Cung tiểu thư muốn nói gì?"
Lý Trạch Vũ không thèm quan tâm đến phản ứng của mọi người mà nhìn chằm chằm Cung Nghê Thường.
Cung Nghê Thường dịu dàng nói: "Là như vầy, hiện tại đảo Thiên Đường của chúng tôi có Thập Đại Thiên Quan, Lý thiếu hiệp còn trẻ mà lại có bản lĩnh như vậy, nếu anh hứng thú có thể tới đảo Thiên Đường vượt ải bất cứ lúc nào."
Thập Đại Thiên Quan?
Lý Trạch Vũ nghe mà chẳng hiểu gì cả, cũng may bên cạnh hắn có một quyển bách khoa toàn thư sống về giang hồ như Mộc Hằng Sinh.
Thập Đại Thiên Quan của đảo Thiên Đường cửa sau khó hơn cửa trước, nhưng trong mỗi cánh cửa đều có bảo vật giá trên trời.
Nhưng bọn họ có một quy định, tuổi của người tham gia vượt cửa ải phải nhỏ hơn ba mươi, người ngoài ba mươi không được phép tham gia vượt ải!
Cung Nghê Thường thấy võ công của Lý Trạch Vũ lợi hại nên mới cố ý mời đối phương.
"Tại sao người hơn ba mươi tuổi không được tham gia vượt cửa ải?" Lý Trạch Vũ khó hiểu hỏi.
Mộc Hằng Sinh giải thích: "Tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà người hơn ba mươi tuổi đến tham gia vượt cửa ải thì Thiên Quan không hề có phản ứng gì cả."
"Thần kỳ vậy sao?"
"Đúng là kỳ diệu như vậy đất, cho nên mới có tên gọi là Thiên Quan."
"Bên trong Thiên Quan có bảo vật gì?"
"Chuyện này tôi cũng không biết, bởi vì chưa có người nào vượt ải thành công cả!"
Nghe vậy, Lý Trạch Vũ nhíu mày: "Vượt ải thất bại thì sẽ có hậu quả gì?"
"Chết!"
Mộc Hằng Sinh giải thích: "Bên trong Thiên Quan có rất nhiều cơ quan, nếu vượt ải thất bại thì người tham gia vượt ải chắc chắn sẽ chết!"
Chậc!
Lý Trạch Vũ không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như thế, hắn không kiềm lòng được mà hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Cung Nghê Thường cũng thay đổi.
Vừa mở miệng đã muốn đẩy hắn vào chỗ chết, người phụ nữ này cũng không phải người tốt lành gì!
"Xin nhận ý tốt của Cung tiểu thư, đợi ngày nào đó đầu óc tôi có vấn đề nhất định sẽ tới đảo Thiên Đường thăm hỏi."
Lời nói này của Lý Trạch Vũ làm Cung Nghê Thường dở khóc dở cười.
"Được rồi, bây giờ tôi hỏi lần cuối, còn ai muốn động tới Tề Tiên Nhi thì dũng cảm bước lên một bước đi!" Lý Trạch Vũ cao giọng hỏi.
Người của các môn phái lớn tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, nhất thời do dự không dám quyết định, cuối cùng bọn họ nhìn về phía Tam đại thánh địa và Đạo môn.
Còn Tiêu Dao Cung thì bọn họ không thể trông cậy được rồi.
Lý Trạch Vũ là cấp bậc sư thúc tổ, những người thuộc phe của Bạch Tố Y chắc chắn sẽ nghe lời hắn.
Trương Bách Khâm không cảm lòng rời đi như vậy nhưng anh ta lại e sợ sự mạnh mẽ của Lý Trạch Vũ, vì vậy anh ta đẩy vấn đề khó khăn này cho hòa thượng Giác Trí.
"A di đà Phật!"
Hoà thượng Giác Trí niệm phật hiệu rồi chắp tay trước ngực và nói: "Lý thí chủ, Tề thí chủ là tàn dư của tà giáo, tại sao cậu lại chấp mê bất ngộ như thế?"
Ông đây thích như thế, con lừa trọc nhà ông quản được sao?
Lý Trạch Vũ rất muốn trả lời như vậy nhưng hắn không muốn trở thành kẻ địch của cả võ lâm.
Không phải hắn sợ mà là điều đó không đáng!
Nói gì đi nữa hắn cũng là sư thúc tổ của Tiêu Dao Cung, cho nên phải suy nghĩ vì hoàn cảnh của Tiêu Dao Cung.
"Khụ khụ."
Lý Trạch Vũ hắng giọng rồi nói: "Tề Tiên Nhi không phải tàn dư của Vu giáo, thật ra cô ấy cũng bị đám tàn dư của Vu giáo hại mà thôi!"
"Không sao, đồ đệ của tôi là người bị hại, không phải là tàn dư của Vu giáo!" Sư thái Diệt Tình cũng phụ hoạ theo.
Hòa thượng Giác Trí im lặng vài giây rồi nói: "Lão nạp xin hỏi Lý thí chủ và sư thái Diệt Tình một câu, nếu Tề Tiên Nhi làm ra việc gây nguy hiểm cho người dân trong thiên hạ thì ai là người gánh vác hậu quả?"
"Một mình ông đây sẽ chịu trách nhiệm!" Lý Trạch Vũ lập tức bày tỏ thái độ.
Tề Tiên Nhi cảm động không nói nên lời, tóm lại một câu, cho dù bây giờ Lý Trạch Vũ bảo cô ta đi chết, có lẽ cô ta sẽ đồng ý không chút do dự.
"Bổn tọa cũng sẽ chịu trách nhiệm!" Sư thái Diệt Tình cũng trả lời không chút do dự.
Thái độ và câu trả lời của hai người là các môn phái lớn rất hài lòng.
Hoà thượng Giác Trí gật đầu và nói: "Nếu đã như vậy chúng ta không nên làm khó Tề thí chủ nữa, mọi người nghĩ sao?"
"Dù sao cũng đã có người ra mặt đảm bảo, bọn tôi cũng không còn gì để nói, nhưng mà..."
Trương Bách Khâm quái gở nói: "Chắc chắn là Tề Tiên Nhi biết rất nhiều tàn dư còn sót lại của Vu giáo, nếu cô ta thật lòng bỏ ác theo thiện thì phải nói hết sự thật ra, không được giấu giếm!"
"Ừ, Trương thí chủ nói có lý!"
"Đúng, cô ta phải nói cặn kẽ về tàn dư của Vu giáo mới được!"
"Như vậy chúng ta mới có thể tiêu diệt sạch sẽ những kẻ tàn dư của tà giáo..."
Mọi người nhốn nháo.
Trương Bách Khâm thầm cười lạnh, anh ta biết Lý Trạch Vũ rất quan tâm Tề Tiên Nhi cho nên anh ta sẽ không để đối phương được như ý.
"Con mẹ nó!"
Lý Trạch Vũ cầm trường kiếm, bước từng bước về phái Trương Bách Khâm.
"Nếu hôm nay không đánh cậu một trận, ông đây không mang họ Lý..."