Đã nhìn lén người khác mà lại nói đứng đắn như vậy, còn bày ra dáng vẻ làm theo lẽ thường...
Vô liêm sỉ là gì?
Chính là người đàn ông trước mặt này!
"Xin chào..."
Trần Thanh Dao đang định gọi tiếp viên hàng không để yêu cầu đổi chỗ cho mình, nhưng mới nói được một nửa thì cô vội im bặt.
Chỉ thấy một gã đầu đội mũ lưỡi trai, nửa bên mặt có một vết sẹo dài, gã thấp giọng nói: "Trần tiểu thư, tôi khuyên cô tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ trước khi máy bay hạ cánh."
Trần Thanh Dao nhìn lại, phía sau cô bị một nòng súng đen sì chĩa thẳng vào.
"Người của Hưng Nghĩa Các?"
Trần Thanh Dao gặp nguy không rối, cô cực kỳ bình tĩnh.
Người đàn ông cười lạnh nói: "Nghe đồn Trần tiểu thư thông minh, quả nhiên danh bất hư truyền!"
"Lâm Trung Hổ cho anh bao nhiêu tiền, tôi có thể trả gấp đôi!"
Mặt Trần Thanh Dao không đổi sắc, cô nói.
"Mặc dù tôi rất thích tiền, nhưng đáng tiếc tôi không có lá gan phản bội băng đảng của tôi, vậy nên Trần tiểu thư đừng có suy nghĩ gì kỳ lạ."
"Chờ một chút, tôi có cảm giác hai người đang coi thường tôi!"
Lý Trạch Vũ bỗng mở miệng.
Người đàn ông hung ác nhìn Lý Trạch Vũ, gã lạnh giọng uy hiếp: "Người trẻ tuổi à, tôi khuyên anh tốt nhất không nên xen vào chuyện của người khác, nếu không sẽ phải ăn quả đắng đó!"
"Nếu tôi càng muốn xen vào thì sao?"
Dứt lời, Trần Thanh Dao và gã đàn ông kia đều đồng loạt nhìn về phía Lý Trạch Vũ.
Đôi mắt xinh đẹp của Trần Thanh Dao nhìn chằm chằm, rõ ràng không ngờ Lý Trạch Vũ lại to gan như vậy, dù sao vị trí hắn ngồi có thể nhìn thấy rõ ràng họng súng trong tay tên đàn ông!
Người này vì muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, đến cả chết cũng không sợ sao?
"Ha ha..."
Gã đàn ông cười khinh thường, gã cảnh cáo nói: "Anh thanh niên tốt nhất vẫn không nên cậy mạnh, nếu không chết như thế nào cũng không biết."
"Không cậy mạnh thì còn gọi là thanh niên sao?"
Lý Trạch Vũ nói xong, gã đàn ông chỉ thấy hoa mắt, súng lục trong tay lập tức biến mất!
Sao có thể!
Gã đàn ông hoảng sợ, cằm suýt nữa rớt xuống.
"Súng, không phải nghịch như vậy!"
Dĩ nhiên súng của gã kia đang nằm trong tay Lý Trạch Vũ.
"Pằng pằng..."
Trần Thanh Dao mở to hai mắt, chỉ trong vài giây, Lý Trạch Vũ đã tháo khẩu súng trong tay thành bảy tám mảnh.
"Bây giờ anh nói cho tôi biết xem sẽ có hậu quả gì?"
Lý Trạch Vũ trêu tức nhìn chằm chằm gã đàn ông.
"Tôi chính là giang hồ lăn lộn trong xã hội, là người của Hưng Nghĩa Các đó!"
Vẻ mặt tên đàn ông sợ hãi, trong lòng gã đã biết đêm nay mình đụng phải tấm ván sắt, vì thế gã ta lôi thân phận của mình ra hy vọng có thể dọa đối phương.
Nhưng mà...
"Chát!"
Lý Trạch Vũ tát gã ta một cái, hắn nhắc lại: "Anh còn chưa nói cho tôi biết có hậu quả gì đâu?"
Động tĩnh ở đây nhanh chóng khiến những hành khách khác chú ý.
Vài tiếp viên hàng không nghe tiếng thì tiến lên.
"Cứu mạng, người này đánh tôi!"
Người đàn ông chỉ cảm thấy đầu nở đầy sao, gã chỉ vào Lý Trạch Vũ, mồm miệng nói không rõ.
"Bốp bốp…"
Cẩu Phú Quý đi lên đánh gã đàn ông mấy cú: "Thiếu gia bọn tao đánh mày là cho mày mặt mũi, vậy mà mày còn dám khóc nhè!"
"Khục… Phẹt."
Cuối cùng hắn còn không nhổ một ngụm nước miếng lên mặt gã đàn ông: "Nếu còn diễn nữa, tao sẽ ném máy ra khỏi máy bay."
Giờ phút này, hai người họ thể hiện vô cùng rõ ràng bốn chữ 'kiêu ngạo hống hách'.
Tiếp viên hàng không vốn định tiến lên ngăn cản đều khựng lại, những hành khách khác càng không dám lên tiếng.
"Là gã nói xằng bậy!"
Đúng lúc này Trần Thanh Dao đứng dậy nói: "Người này định giở trò với tôi, lúc quyết định..."
Nói đến đây, cô chỉ vào Lý Trạch Vũ, nói tiếp: "Là vị tiên sinh này đã cứu tôi!"
"Anh hùng cứu mỹ nhân, ra vậy..."
Lý Trạch Vũ cười khẽ, hắn ra vẻ khiêm tốn nói: "Trừng gian trừ ác chính là trách nhiệm của binh sĩ nước Hạ, mỹ nữ không cần để trong lòng. Đương nhiên nếu cô muốn mời tôi ăn cơm để cảm ơn, nhân tiện đi xem phim điện ảnh hay gì đó, tôi cũng sẽ không từ chối!"
"Phụt!"
Trần Thanh Dao không nhịn được che miệng cười.
Nửa tiếng sau, máy bay vững vàng hạ cánh xuống sân bay quốc tế Tuyên Thành.
Lý Trạch Vũ đi trước, đi sau còn có Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong, ba người cùng nhau đi ra khỏi sân bay.
"Cộp cộp cộp."
"Này, chờ tôi chút!"
Trần Thanh Dao đi giày cao gót đuổi theo.
"Thiếu gia, xem ra đêm nay có mỹ nữ muốn lao vào lòng anh."
"Vẫn là thiếu gia trâu bò, đi đến đâu cũng gặp hoa đào!"
Vẻ mặt Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong hâm mộ.
"Câm miệng!"
Lý Trạch Vũ nghiêng đầu tức giận nói, sau đó hắn tươi cười đi về phía Trần Thanh Dao: "Mỹ nữ còn chuyện gì nữa sao?"
"Tên bại hoại kia đã bị người của phòng pháp vụ dẫn đi rồi, thật sự cảm ơn anh!"
Trần Thanh Dao chân thành cảm ơn.
Vừa nãy ở trên máy bay, nếu Lý Trạch Vũ không dũng cảm ra tay, cô thật sự không dám tưởng tượng đến hậu quả!
Lý Trạch Vũ nhún vai, hắn không cho là đúng nói: "Chỉ là chút việc nhỏ thôi, cô không cần để trong lòng!"
Trần Thanh Dao lấy một tấm thẻ mạ vàng trong túi ra đưa cho Lý Trạch Vũ: "Tôi là Trần Thanh Dao, đây là số điện thoại của tôi, khi nào anh rảnh rỗi nhớ liên lạc với tôi, tôi mời anh ăn cơm!"
"Bây giờ tôi có việc gấp, đi trước đây!"
Sau đó cô vội vàng lên một chiếc xe thương vụ xa hoa, xem ra là thật sự có việc gấp.
"Sao thiếu gia lại để cho mỹ nữ chạy mất nhỉ?"
Vật Tương Vong nghi hoặc.
Cẩu Phú Quý lắc đầu, \suy đoán: "Có lẽ thiếu gia đã đổi tính!"
...
Buổi sáng hôm sau, tập đoàn Thanh Dương.
Lý Trạch Vũ lững thững đi vào tòa nhà cao tầng, Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong theo sát sau.
Gái đẹp đều là tiêu điểm, đương nhiên trai đẹp cũng không ngoại lệ!
"Người kia là ai vậy? Là ngôi sao nào vừa mới ra mắt sao!"
"Trời ơi, có lẽ đêm nay tôi sẽ mất ngủ, trong đầu tôi đều là anh chàng đẹp trai kia..."
Dung mạo của Lý Trạch Vũ quả thật có hơi yêu nghiệt, hơn nữa cả người toát ra khí chất nam tính, đi qua chỗ nào cũng đều thu hút được vô số ánh mắt.
Trong đó hơn một nửa là của phụ nữ!
Lý Trạch Vũ đi đến quầy lễ tân, hắn đang định mở miệng.
"Anh đẹp trai, mấy anh đến xin làm bảo vệ sao?"
Mỹ nữ ở quầy lễ tân kích động hỏi.
Trong công ty có một anh bảo vệ đẹp trai như vậy, đi làm cũng có tâm trạng tốt hơn.
Bình hoa không phải từ chỉ để hình dung phụ nữ!
Lý Trạch Vũ ngạc nhiên.
Hai tên Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong này nhìn cũng bình thường, có thể hiểu nhầm được bọn họ đến xin làm bảo vệ...
Thế nhưng, ông đây giống bảo vệ ở chỗ nào?
"Cô hiểu lầm rồi, tôi đến để..."
"Trần Thanh Tuyết, nếu bây giờ cô không cho tôi một câu trả lời thuyết phục, có tin tôi khiến cô hối hận không?"
Lý Trạch Vũ còn chưa nói xong, phía sau truyền đến một giọng nói kiêu ngạo.
Khi hắn quay lại nhìn thì sửng sốt.
Một thanh niên áo mũ chỉnh tề, đầu nhuộm màu trắng, vẻ mặt có hơi hung ác cực kỳ thu hút sự chú ý của mọi người.
Nhưng mà ánh mắt của Lý Trạch Vũ lại nhìn chằm chằm người phụ nữ phía sau chàng trai kia.
"Thiếu gia, đây không phải mỹ nữ trên máy bay tối qua sao?"
Cẩu Phú Quý cười ha ha nói.
Lý Trạch Vũ lắc đầu, hắn lập tức phủ định.
Người phụ nữ trước mặt này rất lạnh lùng kiêu ngạo, giống như một tòa băng sơn không thể chạm tới.
Mặc dù có thể nói khuôn mặt giống Trần Thanh Dao tối qua bọn họ gặp y đúc, thậm chí ngay cả dáng người cũng na ná nhau, nhưng hắn có thể khẳng định hai người này không phải cùng một người.
Là một cặp song sinh sao?
Suy nghĩ không tệ, Lý Trạch Vũ có hơi hưng phấn...