Lát sau, một tên đệ tử đỡ một lão già mái đầu bạc trắng chầm chậm bước ra.
Lý Trạch Vũ liếc mắt nhìn thầy bói một lượt từ trên xuống dưới.
“Xin chào!” Cát Long Khách chủ động bắt chuyện trước, hơn nữa còn nói bằng tiếng nước Hạ, dù có hơi sứt sẹo.
Lý Trạch Vũ giật mình, hỏi: “Ông biết tôi là người nước Hạ sao?”
Cát Long Khách mỉm cười thần bí, đáp: “Tôi tính ra đấy.”
“Thế sao, thoạt nhìn đúng là có chút năng lực ha?” Lý Trạch Vũ mỉm cười hờ hững, hỏi tiếp: “Thế ông có tính ra được mục đích tôi tới đây hôm nay là gì không?”
Cát Long Khách vẫn cười mỉm chi như cũ, không mở miệng đáp lại câu nào.
Đúng lúc này, Yoshikawa Tomirou đứng bên cạnh chợt buông lời cảnh cáo: “Cát Long Khách, người đứng bên cạnh tôi đây không phải người tầm thường đâu, biết điều thì khách khí chút đi.”
Cát Long Khách vẫn cứ im lặng không nói, chỉ giơ tay làm ra tư thế “mời”, sau đó nhấc chân tiến một bước ngồi xuống trước một bức tượng tám đầu tám đuôi, tức Bát Kỳ Đại Xà của Nhật Bản – tín ngưỡng của không ít thầy bói.
Cát Long Khách bỗng chuyển chủ đề: “Anh bạn trẻ, nếu cậu thấy hứng thú, thay vì nói về lý do cậu đến đây hôm nay, chi bằng ngồi xuống nghe tôi giảng giải về cuộc đời cậu đi.”
Lý Trạch Vũ khoanh tay trước ngực, bật cười khoái chí bảo: “Thế ông nói thử đi, tôi xin dỏng tai lắng nghe đây.”
“Anh bạn trẻ tựa như bức tượng Ác quỷ và Thiên thần vậy, nghĩa là lên thiên đường hay xuống địa ngục sẽ được quyết định qua suy nghĩ của cậu, nếu tâm cậu thiện, đó là phúc phần của tất cả sinh linh khắp thế giới, nhưng nếu tâm cậu ác, vậy lê dân bách tính sẽ gặp họa lớn.
Hiện sát tâm của cậu quá nặng, trên người đã gánh rất nhiều nghiệp chướng, nếu không mau chóng hóa giải, sau này chắc chắn sẽ gặp vô vàn tai họa.”
Nói đến đây, Cát Long Khách hơi khom lưng hành lễ: “Trong thiên hạ này, chỉ mình tôi mới có thể giúp cậu hóa giải nghiệp chướng trên người thôi.”
Nghe tới đây, Lý Trạch Vũ bỗng híp mắt lại. Còn Yoshikawa Tomirou đứng bên cạnh thì hết nhìn Cát Long Khách, lại quay sang ngó Lý Trạch Vũ.
Kỳ thật, ông ta chẳng hiểu Ác quỷ và Thiên thần gì đó mà Cát Long Khách nói đến là gì, nhưng chuyện sát tâm của Lý Trạch Vũ rất nặng, trên lưng đeo rất nhiều nghiệp chướng thì có vẻ đúng đấy.
Đừng thấy Lý Trạch Vũ có vẻ thư sinh nho nhã mà lầm, số người bị hắn giết chất đủ để chồng thành cả núi xác lớn đó!
“Đại đương gia, xem ra lão già này thật sự có bản lĩnh đấy ạ.” Yoshikawa Tomirou rụt rè nhắc nhở, hàm ý hy vọng Lý Trạch Vũ thà tin là có, chứ không thể không tin.
Nhưng Lý Trạch Vũ lại mỉm cười đầy tiêu sái, nói: “Đại sư, thật ra tôi cũng biết chút chút về bói toán đấy.
“Ồ?” Cát Long Khách thoáng cau mày.
Ý cười trên môi Lý Trạch Vũ chẳng chút suy giảm, hắn bình tĩnh nói: “Ban nãy tôi đã lén bấm ngón tay tính hộ đại sư một quẻ, hay là đại sư đoán thử xem tôi tính ra chuyện gì đi?”
“Tính ra chuyện gì?” Cát Long Khách vô thức hỏi.
Lý Trạch Vũ nghiêm mặt đáp: “Tôi tính ra được hôm nay đại sư sẽ có họa sát thân!”
“Không thể nào!” Cát Long Khách lắc đầu cười khẽ: “Lão già tôi đây cửa lớn không ra, cửa trong không bước, sao có thể gặp họa sát thân?”
Hiển nhiên, ông ta không hề đặt những lời Lý Trạch Vũ nói trong lòng, giọng điệu khinh miệt đó cũng thể hiện rõ rằng căn bản không hề tin hắn biết xem bói.
“Đại sư không tin thật hả?”
“Không tin!”
Ngay sau đó…
“Pằng!”
Tiếng súng bỗng vang lên.
“A!” Liền sau là tiếng hét thảm thiết của Cát Long Khách.
Yoshikawa Tomirou hoảng hốt ngước mắt nhìn, chẳng biết từ khi nào mà trong tay Lý Trạch Vũ đã cầm chắc một khẩu súng lục, còn cánh tay Cát Long Khách thì bị thủng một lỗ, máu tuôn như suối.