“Cô ơi, anh ấy chưa chết.” Thấy Lý Trạch Vũ xuất hiện, Diệp Khuynh Thành khẽ mỉm cười, giọt nước mắt hạnh phúc cũng theo đó mà tràn khỏi khóe mi.
Hốc mắt Diệp Khinh Nhu ửng đỏ, liên tục gật đầu.
Lúc này, bầu trời bắt đầu đổ tuyết lất phất, Lý Trạch Vũ đứng giữa trời gió lộng, tỏa ra khí thế ngạo nghễ thiên hạ của bậc đế vương, kế tiếng bật người nhảy, bóng dáng phiêu dật nhẹ nhàng đáp đất.
Con ngươi Tư Mã Tam Nương tức khắc co nhỏ, mấy năm nay tuy ngủ đông ở nhà họ Ninh, nhưng bà ta vẫn nắm rõ tình hình bên ngoài như lòng bàn tay, mà dạo gần đây Lý Trạch Vũ lại cực kỳ nổi bật, nên làm gì có chuyện bà ta không biết hắn là ai.
Thiên phú trời ban, tẩm ngẩm tầm ngầm.
Bên trên là lời đánh giá của Tư Mã Tam Nương về Lý Trạch Vũ.
Trong giới võ lâm này, không một kẻ nào đủ mạnh để bà ta phải kiêng dè, kể cả thủ lĩnh của tam đại thánh địa, vậy nên bà ta mới dám hiên ngang xông vào nhà họ Lý. Vậy mà khi mặt đối mặt với Lý Trạch Vũ, bà ta phát hiện bản thân không tài nào giữ nổi bình tĩnh. Trực giác liên tục cảnh báo bà ta rằng, chàng thanh niên trước mặt chính là người khó đối phó nhất trong số những kẻ bà ta từng chạm trán.
“Thiếu gia, ả chính là người dám diễu võ giương oai ở nhà chúng ta đó ạ!” Vật Tương Vong chỉ thẳng mặt Tư Mã Tam Nương đang đứng phía xa.
Cẩu Phú Quý không quên hùa theo: “Cả cái tên Ninh Mãn Thành trói gà không chặt kia nữa, ban nãy dám cả gan nói nhăng nói cuội về thiếu gia đó.”
Nghe tới đây, Ninh Mãn Thành bật cười xem thường: “Đúng, tao nói xằng nói bậy về mày đó, thì sao, mày tính làm gì tao?”
Tuy có chút ngạc nhiên khi biết cái chết của Lý Trạch Vũ là giả, nhưng hiện tại, gã có niềm tin rất lớn với dì của mình, gần như mù quáng.
Thế nên gã không sợ tí nào.
“Câm miệng.” Tư Mã Tam Nương quát lớn, rồi quay sang mắt đối mắt với Lý Trạch Vũ: “Chàng trai trẻ, nhà họ Ninh bọn tôi và nhà họ Lý của cậu nước sông không phạm nước giếng…”
“Bà cũng ngậm miệng lại đi.” Lý Trạch Vũ hống hách cắt ngang: “Tới nhà họ Lý bọn tôi làm loạn cho đã rồi giờ lại bày đặt nước sông không phạm nước giếng hả, có biết xấu hổ không? Sao mặt dày quá vậy?”
Trước lời nhục mạ thẳng thừng như vậy, mặt mày Tư Mã Tam Nương tức khắc sa sầm.
“Cả mày nữa!” Lý Trạch Vũ khinh bỉ nhìn Ninh Mãn Thành, đáp: “Xem ra bài học năm đó vẫn chưa đủ để mày khắc cốt ghi tâm nhỉ, cứ yên tâm, lát nữa chắc chắn ông đây sẽ dạy dỗ lại mày đàng hoàng, để mày không tài nào quên được.”
Dứt lời, chỗ hắn vừa đứng chỉ còn lại dư ảnh, còn người thật thì xuất hiện ngay trước mặt Tư Mã Tam Nương, tựa như biết thuật dịch chuyển tức thời.
Nhanh quá!
Đây là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Tư Mã Tam Nương.
“Ầm!”
Một cú đấm cực mạnh được tung ra.
Cũng may Tư Mã Tam Nương luôn trong tình trạng đề cao cảnh giác, nghiêng người tránh thoát trong gang tấc, sau đó khép chặt năm ngón tay, chém về phía cổ họng Lý Trạch Vũ như lưỡi dao.
Chiêu đầu thất bại, nhưng Lý Trạch Vũ vẫn bình tĩnh tiếp chiêu, đỡ lấy dao tay của bà ta.
“Keng!” Tư Mã Tam Nương có cảm giác như thể bàn tay của mình chém phải tấm sắt vậy.
“Bộp!”
Sau đó, bàn tay Lý Trạch Vũ bỗng xoay ngược, linh hoạt nắm lấy cổ tay Tư Mã Tam Nương tựa như rắn.
Công nhận tuy bà ta đã lớn tuổi, nhưng làn da lại được bảo dưỡng rất tốt, có khi còn hơn cả mấy cô gái trẻ, sờ vào là thấy vừa nhẵn mịn, vừa mềm mại!”
“Tên háo sắc này, đi chết đi!” Tư Mã Tam Nương phẫn nộ thét gào, dồn sức muốn rút cánh tay về, nào ngờ bàn tay của đối phương chẳng khác nào gọng kiềm, nắm chặt vô cùng, không giãy dụa nổi.
Khóe miệng Lý Trạch Vũ khẽ nhếch, nhanh tay tung ngay một chưởng ngay giữa ngực bà ta.
“Ầm!”
Cương khí hộ thân của Tư Mã Tam Nương tức khắc vỡ tan, dẫn tới bà ta trúng một đòn cực nặng. Nhưng so với chuyện bị thương, điều khiến bà ta nổi điên là vị trí mà hắn đã chọn để tấn công mình.
“Chết đi!” Tư Mã Tam Nương chuyển vận toàn bộ khí trong người, sau đó ngưng tụ về lòng bàn tay.
“Sư đệ cẩn thận!” Ngọc Phượng Hoàng lo lắng nhắc nhở. Lý do là bà ấy đã nhận ra chiêu Tư Mã Tam Nương sắp sử dụng chính là công pháp đỉnh cấp của Vu giáo – Toái Cốt chưởng.