“Chuyện này không thể vội vàng được!”
Đúng lúc này, Trần Thanh Dao, người đang không ngừng do dự, cuối cùng cũng lao ra ngoài.
Lý trí cuối cùng nhắc nhở cô ấy, bản thân cô ấy có thể nghĩ cách để tác thành cho chị gái và Lý Trạch Vũ, thế nhưng tuyệt nhiên không thể để chị gái bị cướp mất sự trong trắng trong trạng thái không tình nguyện!
Tiếng nói của em gái khiến Trần Thanh Tuyết giật mình tỉnh lại, ngay sau đó, trên mặt thoáng hiện lên vẻ ngại ngùng, thế nhưng cho dù cô có dùng sức thế nào cũng không thể đẩy Lý Trạch Vũ ra.
“Haizz!”
Chỉ nghe thấy Lý Trạch Vũ thở dài một hơi, vẻ lạnh lùng trong mắt từ từ biến mất.
Bên tai truyền tới tiếng nói chuyện của hai chị em, sau khi hoàn hồn, lại phát hiện bản thân mình đang ôm chặt Trần Thanh Tuyết trong lòng mình!
Chết tiệt!
Chuyện gì thế này, tại sao mình lại ôm cô gái này?
Vẻ mặt Lý Trạch Vũ mộng mị.
Mới vừa rồi, anh phát hiện dường như Ngự Long Thần Công mà bản thân anh đã luyện được còn có cảnh giới cao hơn, thế là định đánh vào.
Thế nhưng bởi vì quá nóng vội, suýt nữa đã tẩu hỏa nhập ma, cũng may năng lượng trong đan điền khổng lồ, cuối cùng mới có thể thoát khỏi nguy hiểm, hoàn toàn ổn định được tinh thần, thế nhưng trong lúc ở đó anh tạm thời mất đi lý trí.
Cho nên, anh chẳng biết gì về những chuyện đã xảy ra ban nãy!
“Anh rể, nóng lòng là không ăn được đậu hủ nóng đâu đấy!”
Trần Thanh Dao xụ mặt khiển trách.
Lý Trạch Vũ gật đầu một cái, vẻ mặt tràn đầy vô tội đáp lời: “Nếu như tôi nói chuyện vừa rồi tôi thật sự không cố ý, hai người có tin không?”
“Cho dù anh có cố ý hay không, dù sao vừa rồi anh đã hôn chị gái tôi, đây là sự thật không thể chối cãi!”
Tựa như đã đoán được anh sẽ giải thích, Trần Thanh Dao âm thầm trừng mắt với anh, bày ra dáng vẻ “tôi hiểu mà”.
Trần Thanh Tuyết vội vàng sửa sang lại quần áo mình, lúc này chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Quá xấu hổ!
“Khụ!”
Trần Thanh Dao hắng giọng một cái, nói: “Anh rể, dù sao ở đây cũng không có người ngoài, anh cũng không cần giả vờ làm gì, nói thẳng đi, anh có thích chị gái tôi hay không?”
Cái gì?
Lý Trạch Vũ liếc nhìn Trần Thanh Tuyết một cái, ánh trăng chiếu lên mặt cô, anh đột nhiên phát hiện người phụ nữ này lại đẹp hơn một chút.
Mặc dù ban đầu anh rất bài xích việc ép cưới, thế nhưng sau đó anh phát hiện thật ra việc ép cưới cũng không tệ.
Nói thế nào thì một người phụ nữ xinh đẹp như thế lại thuộc về mình kia mà!
Nghĩ tới đây, cũng không biết ma xui quỷ khiến gì, anh lại gật đầu: “Ai lại không thích người đẹp chứ, chỉ là…”
“Thích là được rồi! Đàn ông phải thẳng thắn như thế chứ.”
Trần Thanh Dao ngắt lời, đồng thời giơ ngón cái với anh bày tỏ sự tán thưởng.
Ngay sau đó lại nhìn về phía Trần Thanh Tuyết, nói: “Chị à, anh rể cũng đã thừa nhận mình thích chị rồi, chị cũng nên tỏ thái độ gì đó đi chứ!”
“Chị, chị…”
Trần Thanh Tuyết muốn nói lại thôi, vừa nghĩ tới vừa nãy bản thân mình vừa ôm hôn thắm thiết cùng Lý Trạch Vũ, ngay cả nói chuyện cũng không lanh lẹ lắm.
“Chị, từ nhỏ đến lớn chị luôn là người quả quyết, thoải mái, nói thẳng đi có thích hay không!”
Trần Thanh Dao thầm cảm thấy vui vẻ.
Bởi vì cô ấy có thể nhìn ra, thật ra chị mình cũng có ấn tượng tốt với Lý Trạch Vũ.
Đúng như dự đoán.
“Chị có thể cho anh ấy cơ hội theo đuổi!”
Nói xong câu này, Trần Thanh Tuyết chạy đi như đang trốn chạy…