Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! - Lý Trạch Vũ (Truyện Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“TỔ trưởng Lý, mời ngài hút thuốc!”
“Gần đây Hoa Nguyệt có một nhóm kỹ sư mới tới, tư sắc và dáng người đều là hàng đầu, sau khi tan việc tôi làm chủ, tổ trưởng Lý nhất định phải nể mặt đấy!”
Một người đàn ông trung niên nịnh nọt lấy lòng.
Lý Trạch Vũ phảng phất có một loại cảm giác mình đã trở lại Tử Ngục, nơi đó đám đàn em cũng sẽ xum xoe như vậy.
“Ông tên là gì?”
“Tôi là Vương Đại Khai!”
Lý Trạch Vũ vỗ vỗ vai của ông ta: “ông biết làm việc đấy, về sau ông chính là tổ phó tổ bảo vệ!”
“A!”
Vương Đại Khai sững sờ một lúc lâu, sau đó lại càng nịnh nọt hắn hơn: “Cảm ơn tổ trưởng Lý đã thưởng thức, sau này tôi nhất định sẽ vì tổ trưởng Lý mà cúc cung tận tụy, chết thì mới dừng, xông pha khói lửa không chối từ…”
“Ra ngoài đi, đừng quấy ray tôi nghỉ trưa.”
Lý Trạch Vũ không kiên nhẫn thúc giục nói.
“Vâng vâng vâng…”
Vương Đại Khai cúi người lui ra, như thể tiểu thái giám bên người Hoàng đế.
Nhưng mà ông ta vừa đóng cửa phòng bảo vệ đã bị một ngườỉ che miệng,sau đó dùng sức kéo ông ta đến một góc nào đó.
“Khá lắm, dám cướp cơ hội vuốt mông ngựa của hai anh em chúng tao, Phú Quý! Đến lượt cậu!”
“Ai đây, mẹ nó dám đánh tôi, tôi lập tức sẽ là tổ phó tổ bảo vệ!”
“Bôm bốp…”
“Bang… Bang!”
“Ai nha, tôi sai rồi, hai vị hảo hán tha mạng!”
Vương Đại Khai được khuyến mạỉ một đôi mắt gấu trúc, chắp tay cầu xin tha thứ với hai người vừa đập ông ta.
“Nhớ kỹ, về sau khi bọn tao ở bên cạnh thiếu gia thì đừng có mà cướp cơ hội vuốt mông ngựa.”
“Ông có nghe thấy không?”
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong hung tợn
uy hiếp.
Vương Đại Khai biết rõ thân phận của hai người, vội vàng tỏ vẻ về sau mình sẽ không dám nữa, cho dù muốn vuốt thì cũng chỉ vuốt mông ngựa của hai anh em bọn họ.
“Quên đỉ, gã này cũng là kẻ biết việc, tha cho ông ta một lần đi!”
“Cảm ơn anh cẩu, cảm ơn anh Vật!1′
Sau khi đưa mắt nhìn hai vị “Đại hiệp1′ rời đi, Vương Đại Khai duỗi tay lau mồ hôi lạnh.
Một lát sau.
Cánh cửa phòng bảo vệ bị người đay ra.
Lý Trạch Vũ bỗng nhiên mở mắt ra, không vui nói: “Hai ngươi quấy rầy tôi ngủ trưa, nếu không có một lời giải thích hợp lý, hừ hừ…”
Vật Tương Vong nuốt một ngụm nước bọt, thấp thỏm nói: “Thiếu gia thứ tội, em thật sự có chuyện lớn muốn báo cáo với anh!”
Cẩu Phú Quý gật đầu phụ họa theo: “Vừa rồi, Phượng Vệ bên kia truyền tin tức đến, đã tra được nhân vật lớn đằng sau Sói Đen!”
“Vậy sao? Rốt cuộc đối phương là nhân vật lớn nào thế?”
Lý Trạch Vũ hiếu kỳ hỏi.
“Tập đoàn Thanh Dương!”
Cấu Phú Quý phun ra bốn chữ từ trong miệng.
Hả? Tập đoàn Thanh Dương!
Quả nhiên, đúng là trùng hợp một cách kỳ lạ, không ngờ chuyện này cũng dính dáng đến đối phương!
Vật Tương Vong nói bổ sung: “Theo tin tức mà Phượng Vệ truyền đến, bên tập đoàn Thanh Dương chính là cha vợ của Lâm Trung Hổ, người lãnh đạo của Hưng Nghĩa Các!”
Khóe miệng Lý Trạch Vũ cong lên một nụ lạnh lùng cười lùng.
Trách không được tập đoàn Thanh Dương lại đột nhiên nhắm vào khoa học kỹ thuật Vân Dương trên thị trường chứng khoán, hóa ra còn là bởi vì đôi cha con không biết sống chết kia!
Khoan đã!
Lý Trạch Vũ nhìn bốn phía sau đó đột nhiên sầm mặt lại, nhíu mày hỏi: “Sói Đen đâu?”
Hắn đột nhiên có loại dự cảm không tốt.
Quả nhiên!
“Sói Đen sốt ruột cứu con gái nên đã trực tiếp đi tìm đối phương!”
Vật Tương Vong ngượng ngùng đáp.
“Cốp! cốp!”
Lý Trạch Vũ thưởng cho mỗi người một hạt dẻ, quát lớn: “Hai cậu là heo à? Sao không ngăn người lại!”
Cẩu Phú Quý thở dài nói: “Anh ta là anh em của thiếu gia!”
Cho dù thân thủ của Sói Đen không tầm thường, nhưng so với hai bọn họ vẫn có một đoạn chênh lệch.
Nhưng quan hệ giữa đối phương và thiếu gia nhà bọn họ còn ở đó, hai người bọn họ không dám dùng sức mạnh với Sói Đen, chỉ có thể vội vàng trở về báo cáo.
“Tôi sẽ bị sự ngu xuẩn của hai người các cậu làm cho tức chết mất!”
Lý Trạch Vũ liếc mắt nhìn hai người bọn họ, tức giận nói: “Các cậu ở đây chờ tòi.”
Nói xong, hắn trực tiếp rời đi.
Hai phút sau, trong văn phòng tổng giám đốc.
Lý Trạch Vũ như quen thuộc, trực tiếp đẩy cửa vào.
Trong văn phòng, một thanh niên áo mũ
chỉnh tề đang ngồi ở trên ghế sofa, chừng hai mươi tuổi, đeo kính, nhìn qua rất nhã nhặn.
Mà Trần Thanh Tuyết thì ngồi ở bên cạnh vừa nói vừa cười với đối phương.
Khi nhìn thấy Lý Trạch Vũ đột nhiên đỉ vào, sắc mặt Trần Thanh Tuyết thay đổi, cẩn thận quan sát thì có thể phát hiện trong mắt cô có vẻ hoảng sợ.
Nhìn thấy cảnh này, lông mày Lý Trạch Vũ hơi nhíu lại.
“Có việc gì thế?”
Trần Thanh Tuyết cố bình tĩnh hỏi.
Lý Trạch Vũ liếc qua thanh niên một cái, lập tức đi thẳng vào vấn đề nói: “Cho tôi mượn xe của cô dùng một chút.”
Trần Thanh Tuyết đứng dậy, đi đến ngăn kéo lấy chìa khóa ra: “Xe ở trong kho dưới tầng hầm, biển số xe là 98105.”
Nghe thấy con số này, trong lòng Lý Trạch Vũ chấn động.
5/10/98, là ngày cha mẹ hắn qua đời!
“Có chuyện gì vậy?”
Trần Thanh Tuyết thấy vẻ mặt hắn có gì đó không đúng lắm.
“Không sao!”
Sau khi nhận chìa khóa, Lý Trạch Vũ rời đi.
Nhưng mà khi hắn vừa tới cửa thang máy, sau lưng chợt có tiếng giày cao gót truyền đến.
“Này!”
Trần Thanh Tuyết thở hồng hộc đuổi theo, cô muốn nói lại thôi.
Lý Trạch Vũ cau mày nói: “Có việc cứ nói thẳng.”
“Người vừa nãy là… Quản lý Lạc phòng thị trường của tập đoàn Lạc Thị, tôỉ và anh ta chỉ đang nói chuyện hợp tác.”
Sau khỉ Trần Thanh Tuyết nói xong lời này, trên mặt cô lặng lẽ xuất hiện một vệt đỏ ửng.
“Ờ!”
Lý Trạch Vũ chỉ thản nhiên đáp lại một tiếng, sau đó đi thẳng vào trong thang máy.
Mãi cho đến khỉ cửa thang máy khép lại, Trần Thanh Tuyết đột nhiên cảm thấy cảm xúc mình lẫn lộn, chính cô cũng không biết vì sao mình lại sợ Lý Trạch Vũ hiểu Lâm!
Trở lại văn phòng.
Lạc Trường Thanh thấy cô lơ đãng, không khỏi lo lắng hỏi: “Tổng giám đốc Trần, cô không
sao chú?”
“Tôi không sao!”
Trần Thanh Tuyết lấy lại tinh thần, lập tức nói: “Quản lý Lạc, tôi đột nhiên có chút không thoải mái, chúng ta sẽ bàn chuyện hợp tác sau nhé!”
“Tổng giám đốc Trần có cần đến bệnh viện kiểm tra một chút hay không? Tôi có thể đưa cô đỉ!”
“Không cần đâu, tôi chỉ hơi mệt mà thôi, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.”
Trần Thanh Tuyết mở miệng nhã nhặn từ chối.
Nghe cô nói như vậy, Lạc Trường Thanh vô cùng thân sĩ nói: “Vậy tôi sẽ không quấy rầy tổng giám đốc Trần nữa, Lân sau tôi sẽ đến gặp cô.”
Sau khỉ rời khỏi toà nhà khoa học kỹ thuật Vân Dương, Lạc Trường Thanh hơi nheo mắt lại.
Trước đó anh ta còn trò chuyện rất vui vẻ với Trần Thanh Tuyết, nhưng trong nháy mắt, thái độ của đối phương đã thay đổi rất nhiều.
Chẳng lẽ là bởi vì nhân viên bảo vệ kia?
Nghĩ đến đây, trong mắt anh ta lóe lên một chút xảo quyệt!
Thành phố Kim Lăng.
Trong một câu lạc bộ nổi tiếng, Hà Vân Phi đang cùng một người mẫu trẻ tuổi gợi cảm nghiên cứu làm thế nào để tạo ra đời sau.
“Rầm!”
Cửa phòng bị người đá văng.
“A!”
Người phụ nữ bị dọa tái mặt, vội vàng dùng chăn che chắn thân thể của mình.
Hà Vân Phi thì giận tím mặt, gầm lên: “Mẹ nó, là tên khốn không có mắt nào?”
Chuyện tốt bị quấy nhiễu vào thời khắc mấu chốt, bất kỳ người đàn ông nào cũng dều phẫn nộ.
“Con gái của tao đang ở đâu?”
Bóng dáng Sói Đen đột nhiên xuất hiện.
“Lại là mày!”
Con ngươi Hà Vân Phi bỗng nhiên co lại, hiển nhiên anh ta đã nhận ra thân phận người đến.
Sói Đen từ trên cao nhìn xuống nhìn đối
phương, giọng điệu rét lạnh nói: “Giao con gái của tao ra đây, nếu không tao sẽ làm thịt mày!1′
“Ha ha ha…”
Hà Vân Phi chẳng những không cảm thấy sợ hãi, mà anh ta còn thong thả mặc quần áo vào: “Chỉ cần mày dám tiến lên một bước thì con gái của mày nhất định sẽ chết, đến chúa Gỉê-su cũng không cứu được nó!”
“Tôi không tin!”
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
“Phú Quý, thôi quên đi, tôi cảm thấy mình còn hơn cả chúa Gỉê-su, các người cảm thấy thế nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK