"Vâng, cạn ly!" Lý Trạch Vũ thoải mái hưởng ứng.
'Tâm một tiếng sáu, bàn cơm bốn người chỉ còn mỗi một người tỉnh.
Người đó chính là Lý Trạch VũI
Tửu lượng của hẳn quả thật không tệ, nhưng bị ba cao thủ thi nhau tấn công như vậy cũng chịu không nổi, cuối cùng chỉ đành lén lút vận khởi khí kình ép hơi rượu ra khỏi cơ thể.
Bằng không hắn đã gục ngã từ lâu rồi!
Đầu tiên, hắn đỡ Trần Khánh An về phòng, sau đó lại quay về trước bàn ăn. Nhìn cặp chị em song sinh đang gục đầu trên bàn, dục vọng trong lòng bỗng rục rịch muốn ngoi lên.
"Bản thân là chính nhân quân tử, sao có thể nảy sinh ý đồ xấu với con gái người ta chứ?"
"Không đúng, người này là vợ sắp cưới của mình mà, sao lại không được chứ!”
"Còn Trần Thanh Dao, khụ khụ... Đến lúc đó mình có thể viện cớ nhận lầm người!"
"Không được, không được, đàn ông có thể phong lưu nhưng tuyệt đối không được hạ lưu!"
Lý Trạch Vũ hít sâu một hơi, cuộc chiến nội tâm cũng đã có kết quả.
Phòng của Trần Thanh Dao ở lầu một, nên hắn ôm cô về phòng trước, cẩn thận đặt lên giường.
"Anh rể!" Đúng lúc này, Trần Thanh Dao bỗng ôm chặt lấy cổ Lý Trạch Vũ.
"Anh là của chị em, không được để người phụ nữ khác chiếm lời, có lời thì chỉ mình em mới được hưởng thôi!" Cô nhóc này hình như say mèm thật rồi, còn bắt đầu nói mê sảng nữa.
A di đà phật, thiện tai thiện tai! Lý Trạch Vũ lẩm bẩm vài câu phật hiệu trong lòng, cố gắng giữ vững lý trí, nhẹ nhàng cởi áo ngoài của Trần Thanh Dao ra.
Ái chà, lỡ nhìn thấy dáng người của người ta rồi, còn không sót một điểm nào! Dung mạo của hai chị em Trần Thanh Dao và Trần Thanh
Tuyết gần như giống nhau như đúc, điểm khác biệt duy nhất có lẽ nằm ở vóc dáng.
Cô em trông có hơi đãy đà, còn cô chị thì sở hữu cặp đùi đẹp tuyệt với.
Hai chị em có thể nói mỗi người một vẻ! Lý Trạch Vũ cố nén sự xao động trong lòng xuống, đắp chăn kín mít cho Trần Thanh Dao xong thì vội vàng rời đi như đang bỏ trốn vậy.
Giải quyết xong cô em, nhưng vẫn còn cô chị!
Tính ra thì khi ôm Trần Thanh Tuyết, tâm lý của Lý đại đương gia yên tâm, thoải mái hơn lúc bế Trần Thanh Dao. nhiều. Dù sao cô gái này cũng là vợ sắp cưới trên danh nghĩa của mình mà!
Còn gì hợp lý hơn là ôm vợ sắp cưới của mình chứt
"Lý Trạch Vũ!" Khoảnh khäc Lý Trạch Vũ đặt Trần Thanh Tuyết nằm lên giường, cô bỗng mở miệng gọi tên hắn.
Lý Trạch Vũ giật mình: "Em không say hả?" "Say chứ!" Trần Thanh Tuyết hít sâu một hơi.
"Bình thường, người say sẽ luôn miệng nói mình không say, chỉ có người không say mới giả vờ nhận mình say!" Lý Trạch Vũ để lộ biểu cảm "Anh thông minh lắm đấy" cho cô. xem.
Mặt mày Trần Thanh Tuyết đỏ rực, trong lúc nhất thời, cô không kiềm được mà nhớ lại mỗi một chỉ tiết từ lúc quen biết với Lý Trạch Vũ đến giờ.
Ký ức sâu säc nhất hẳn là lần chị em họ bị Khương Như Phong bắt cóc, vào giây phút họ tuyệt vọng nhất, Lý Trạch Vũ thình lình xuất hiện!
Nghĩ tới đây, khóe miệng của cô không kiềm được mà nhếch lên, nở nụ cười ngọt ngào.
Thấy cô mỉm cười, Lý Trạch Vũ còn tưởng cô cảm thấy xấu hổ vì bị mình vạch trần, bèn nói: "Em ngủ sớm đi nhé, anh Về trước đây!"
"Anh còn tính đi đâu?" Trần Thanh Tuyết cau mày: "Đừng nói là đi gặp Diệp Khuynh Thành đấy nhé?!"
Lý Trạch Vũ không hề giấu diếm, nói thẳng: "Lần trước đã cho người ta leo cây rồi, lần này thật sự không tiện từ chối!"
Dứt lời, hắn đứng dậy định đi. Đúng lúc này, Trần Thanh Tuyết lại đột ngột nhào tới, ôm chặt lấy hắn từ phía sau.
Chậc...
"Em cần gì phải làm vậy?" Lý Trạch Vũ gãi đầu hỏi.
"Đừng đi, ở lại với em được không?" Giọng của Trân Thanh Tuyết dịu dàng không sao tả siết.
Trước đó Lý Trạch Vũ đã cố hết sức kiềm chế bản thân, nhưng hẳn đâu phải Liễu Hạ Huệ, người đẹp ngồi trong lòng vẫn có thể mặt không đỏ tim không loạn!
Thế là hắn thẳng thừng xoay người, ôm chầm lấy Trần Thanh Tuyết vào lòng, sau đó cúi đầu, trao cho cô một nụ hôn sâu...
'Tâm một tiếng sáu, bàn cơm bốn người chỉ còn mỗi một người tỉnh.
Người đó chính là Lý Trạch VũI
Tửu lượng của hẳn quả thật không tệ, nhưng bị ba cao thủ thi nhau tấn công như vậy cũng chịu không nổi, cuối cùng chỉ đành lén lút vận khởi khí kình ép hơi rượu ra khỏi cơ thể.
Bằng không hắn đã gục ngã từ lâu rồi!
Đầu tiên, hắn đỡ Trần Khánh An về phòng, sau đó lại quay về trước bàn ăn. Nhìn cặp chị em song sinh đang gục đầu trên bàn, dục vọng trong lòng bỗng rục rịch muốn ngoi lên.
"Bản thân là chính nhân quân tử, sao có thể nảy sinh ý đồ xấu với con gái người ta chứ?"
"Không đúng, người này là vợ sắp cưới của mình mà, sao lại không được chứ!”
"Còn Trần Thanh Dao, khụ khụ... Đến lúc đó mình có thể viện cớ nhận lầm người!"
"Không được, không được, đàn ông có thể phong lưu nhưng tuyệt đối không được hạ lưu!"
Lý Trạch Vũ hít sâu một hơi, cuộc chiến nội tâm cũng đã có kết quả.
Phòng của Trần Thanh Dao ở lầu một, nên hắn ôm cô về phòng trước, cẩn thận đặt lên giường.
"Anh rể!" Đúng lúc này, Trần Thanh Dao bỗng ôm chặt lấy cổ Lý Trạch Vũ.
"Anh là của chị em, không được để người phụ nữ khác chiếm lời, có lời thì chỉ mình em mới được hưởng thôi!" Cô nhóc này hình như say mèm thật rồi, còn bắt đầu nói mê sảng nữa.
A di đà phật, thiện tai thiện tai! Lý Trạch Vũ lẩm bẩm vài câu phật hiệu trong lòng, cố gắng giữ vững lý trí, nhẹ nhàng cởi áo ngoài của Trần Thanh Dao ra.
Ái chà, lỡ nhìn thấy dáng người của người ta rồi, còn không sót một điểm nào! Dung mạo của hai chị em Trần Thanh Dao và Trần Thanh
Tuyết gần như giống nhau như đúc, điểm khác biệt duy nhất có lẽ nằm ở vóc dáng.
Cô em trông có hơi đãy đà, còn cô chị thì sở hữu cặp đùi đẹp tuyệt với.
Hai chị em có thể nói mỗi người một vẻ! Lý Trạch Vũ cố nén sự xao động trong lòng xuống, đắp chăn kín mít cho Trần Thanh Dao xong thì vội vàng rời đi như đang bỏ trốn vậy.
Giải quyết xong cô em, nhưng vẫn còn cô chị!
Tính ra thì khi ôm Trần Thanh Tuyết, tâm lý của Lý đại đương gia yên tâm, thoải mái hơn lúc bế Trần Thanh Dao. nhiều. Dù sao cô gái này cũng là vợ sắp cưới trên danh nghĩa của mình mà!
Còn gì hợp lý hơn là ôm vợ sắp cưới của mình chứt
"Lý Trạch Vũ!" Khoảnh khäc Lý Trạch Vũ đặt Trần Thanh Tuyết nằm lên giường, cô bỗng mở miệng gọi tên hắn.
Lý Trạch Vũ giật mình: "Em không say hả?" "Say chứ!" Trần Thanh Tuyết hít sâu một hơi.
"Bình thường, người say sẽ luôn miệng nói mình không say, chỉ có người không say mới giả vờ nhận mình say!" Lý Trạch Vũ để lộ biểu cảm "Anh thông minh lắm đấy" cho cô. xem.
Mặt mày Trần Thanh Tuyết đỏ rực, trong lúc nhất thời, cô không kiềm được mà nhớ lại mỗi một chỉ tiết từ lúc quen biết với Lý Trạch Vũ đến giờ.
Ký ức sâu säc nhất hẳn là lần chị em họ bị Khương Như Phong bắt cóc, vào giây phút họ tuyệt vọng nhất, Lý Trạch Vũ thình lình xuất hiện!
Nghĩ tới đây, khóe miệng của cô không kiềm được mà nhếch lên, nở nụ cười ngọt ngào.
Thấy cô mỉm cười, Lý Trạch Vũ còn tưởng cô cảm thấy xấu hổ vì bị mình vạch trần, bèn nói: "Em ngủ sớm đi nhé, anh Về trước đây!"
"Anh còn tính đi đâu?" Trần Thanh Tuyết cau mày: "Đừng nói là đi gặp Diệp Khuynh Thành đấy nhé?!"
Lý Trạch Vũ không hề giấu diếm, nói thẳng: "Lần trước đã cho người ta leo cây rồi, lần này thật sự không tiện từ chối!"
Dứt lời, hắn đứng dậy định đi. Đúng lúc này, Trần Thanh Tuyết lại đột ngột nhào tới, ôm chặt lấy hắn từ phía sau.
Chậc...
"Em cần gì phải làm vậy?" Lý Trạch Vũ gãi đầu hỏi.
"Đừng đi, ở lại với em được không?" Giọng của Trân Thanh Tuyết dịu dàng không sao tả siết.
Trước đó Lý Trạch Vũ đã cố hết sức kiềm chế bản thân, nhưng hẳn đâu phải Liễu Hạ Huệ, người đẹp ngồi trong lòng vẫn có thể mặt không đỏ tim không loạn!
Thế là hắn thẳng thừng xoay người, ôm chầm lấy Trần Thanh Tuyết vào lòng, sau đó cúi đầu, trao cho cô một nụ hôn sâu...