Long Thanh Phong thở dài nói: “Đi theo tôi đi, nể tình ông đã lập công lao cho quốc gia, bộ tư pháp quân sự có thể khoan dung hơn.”
“Tại sao tôi phải đi theo anh? Tôi là Trấn Nam Vương.”
“Ở phương nam, tôi quyết định.”
Nghe năm chữ “bộ tư pháp quân sư”, Tề Đông Lâm vô cùng kích động.
Sắc mặt Long Thanh Phong bỗng thay đổi: “Tề Đông Lâm, xin ông chú ý lời nói của mình.”
“Ha ha ha, tôi nói sai à?” Tề Đông Lâm cười lạnh nói: “Ở phương nam lời của tôi chính là vương pháp, ai dám nói nửa câu không phải?”
Vốn dĩ ông ta còn cảm thấy mình có thể phủi sạch quan hệ, nhưng từ hành động của Long Tổ đủ để nhìn ra đây là một âm mưu nhắm vào ông ta.
Một khi bị đưa đến bộ tư pháp quân sư, như vậy quãng đời còn lại của ông ta sẽ hoàn toàn tiêu tùng.
Đã như vậy còn không bằng liều một phen.
“Người đâu.”
“Xoạt xoạt xoạt…” Một tràng tiếng bước chân ngay ngắn truyền đến.
Long Thanh Phong ngước mắt lên lập tức nhìn thấy A Thọ mang theo vô số binh sĩ đi qua bao vây bọn họ lại.
“Tạch tạch tạch!” Các binh sĩ lập tức nhắm họng súng trong tay vào người Long Tổ.
Sắc mặt Long Thanh Phong thay đổi, nghiêm nghị nói: “Tề Đông Lâm, ông muốn tạo phản à?”
“Tạo phản? Ha ha ha… Còn không phải các người ép tôi à?” Tề Đông Lâm cười âm hiểm, lập tức chuyển đề tài nói: “Đừng cho rằng tôi không biết, tất cả mọi thứ hôm nay chắc chắn là cái bẫy nhà họ Lý làm ra.”
Nói xong ông ta lập tức nhìn về phía đám người Kawasaki Ichiry: “Những tên người Nhật các người lại dám tính toán già đây, già đây tiễn các người lên đường trước.”
Ông ta vừa nói xong, A Thọ đã vung tay lên.
“Cộc cộc cộc…” Các binh sĩ trực tiếp bóp cò với đám người Kawasaki Ichiryu.
“A a!”
“A…” Tiếng kêu rên vang lên.
Kawasaki Ichiryu nhanh chóng phản ứng và né tránh băng đạn.
Nhưng mà người ông ta mang tới thì không may mắn như thế, ngoại trừ bốn năm người có thân thủ khá tốt, những người khác đều bị bắn thành cái sàng.
Thấy một màn này, ánh mắt Tề Đông Lâm nhìn về phía Long Thanh Phong càng điên cuồng hơn: “Muốn bắt tôi? Long Tổ các người còn chưa đủ tư cách.”
“Khốn kiếp!” Long Thanh Phong tức giận đến mức râu dựng thẳng.
Nhưng mà tức giận thì tức giận, bây giờ ông ấy vốn không có cách bắt Tề Đông Lâm, thậm chí ngay cả đoàn người mình mang tới cũng lâm vào tình thế nguy hiểm.
“Sư phụ, bắt giặc bắt vua trước.” Long Thiên Quân ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở.
“Không thể!” Lúc này Long Thanh Phong từ chối.
Bên cạnh Tề Đông Lâm đã được tầng tầng lớp lớp binh sĩ che chở, nếu bọn họ không thể bắt giữ được mục tiêu trước, như vậy hơn một trăm thành viên Long Tổ bọn họ mang tới đều sẽ gặp nguy hiểm.
Dù sao lúc này Tề Đông Lâm đã tiến vào trạng thái điên cuồng, không có chuyện gì không làm được.
“Tề Đông Lâm, ông to gan lớn mật, cũng dám công khai tạo phản.” Một tiếng hét phẫn nộ vang lên.
Mọi người cùng nhìn lại, chỉ thấy một nam một nữ không kiêu ngạo không tự ti đi vào trong phủ.
Người Long Tổ rất tự giác nhường ra một lối đi nhỏ, để cho hai người đi lên phía trước.
Nhìn rõ gương mặt người đến, Tề Đông Lâm hơi giật mình, ngay sau đó cười ha ha: “Quả nhiên không nằm ngoài suy đoán của già đây, tiểu súc sinh nhà cậu quả nhiên không chết.”
Vừa nói vừa trợn mắt nhìn về phía Long Thanh Phong, bất mãn nói: “Đều nói Long Tổ các người không a dua nịnh bợ, thì ra chính là một trò cười.”
“Khốn kiếp.” Long Thanh Phong do dự nói: “Long Tổ chỉ phục vụ cho quốc gia và người dân, mỗi một chuyện đã làm đều không thẹn với lương tâm.”